“Ừm.”
Trong phòng không tắt đèn, Đàm Tiểu Ân nhắm mắt lại.
Âu Minh Triết nhìn cô, cúi đầu xuống, hôn lên trán cô, chỉ là một nụ hôn đơn thuần, không mang theo một tia dục vọng nào cả.
Hôn xong anh thì thầm bên tai cô: “Ngủ ngon.”
Đàm Tiểu Ân hôm nay bị bệnh, vốn là có chút khó chịu, nhưng được anh hôn an ủi, mọi mệt mỏi đều biến mất.
–
Sáng hôm sau, Âu Minh Triết và Đàm Tiểu Ân còn chưa thức dậy, Lý Sơn đã tới gõ cửa, “Ngài Âu, Mợ Hoa!”
Âu Minh Triết đi đứng chưa tiện,vì vậy Đàm Tiểu Ân mặc áo ngủ đi mở cửa, nhìn thấy Lý Sơn: ” Anh Sơn, chào buổi sáng.”
Lý Sơn nhìn Đàm Tiểu Ân, “chào Phu nhân, cô đã khỏe chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Đàm Tiểu Ân nói: “Cảm ơn anh quan tâm, anh vào đi! Minh Triết chưa dậy.”
Từ sau khi Đàm Tiểu Ân xuất hiện, Lý Sơn vào phòng của Âu Minh Triết mới kiêng kỵ như vậy, lúc trước anh ta đều tự do ra vào phòng của Âu Minh Triết
Lý Sơn đi tới, nhìn thấy Âu Minh Triết còn nằm ở trên giường.
Âu Minh Triết mới vừa thức dậy, dựa vào gối, dáng vẻ lười biếng, lãnh đạm thờ ơ, mang theo sự mơ hồ hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Sơn nói: “anh có khách.”
“Hôm nay là cuối tuần.” Đàm Tiểu Ân bị bệnh, anh chỉ muốn ở nhà với cô.
Lý Sơn nói: “Là Chấn Đông.”
Đàm Tiểu Ân đứng ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt của Âu Minh Triết rõ ràng ngưng trọng lại một chút, nét mặt của anh có chút đè nén,hỏi “Sao cậu ta lại tới đây?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378980/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.