Chương trước
Chương sau
“…” Đàm Thanh Đức không còn gì để nói, đây thật sự là chị ruột của cậu ta sao!
Trong phòng vô cùng ấm áp, Đàm Tiểu Ân ngồi ở trên giường, Đàm Thanh Đức đem thùng rác cầm tới, đặt ở nơi cô chỉ cần đưa tay là có thể ném tới.
Cô yên tâm thoải mái hưởng thụ được em trai phục vụ,từ nhỏ đến lớn đều là cô phục vụ nó, hiện tại cảm giác này thật không tệ.
Đàm Thanh Đức ở bên cạnh nhìn cô, cười nói vài chuyện trong nhà, “Tuần trước em về nhà một chuyến, đưa tiền của chị cho mẹ, để mẹ mua vài thứ trong nhà. Mẹ mặc dù không nói gì, nhưng mẹ rất vui đấy.”
“Em không nói là tiền chị đưa đấy chứ?” Đàm Tiểu Ân đặc biệt bảo Đàm Thanh Đức không nói ra, chính là không muốn để cho mẹ biết là tiền của cô.
“Em nói rồi.” Đàm Thanh Đức nói: “Hơn nữa, em có muốn giấu cũng không giấu được! Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Mặc dù lúc trước tuyên bố muốn cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, nhưng khi Đàm Tiểu Ân kiếm được tiền, vẫn sẽ cố định gửi tiền về cho bà Đàm.
Đây là trách nhiệm của cô, dù sao mẹ cũng là người nuôi lớn cô.
Đàm Tiểu Ân nói: “không phải chị bảo em không được nói ra sao?”
Thật là không nghe lời chút nào!
Cô không nhịn được mắng cho Đàm Thanh Đức một trận.
“Cám ơn chú bảo Thanh Đức đến thăm em.”
Thấy Thanh Đức khiến cô rất vui.
Nhìn thấy nhỏ đông, nàng rất vui vẻ, cũng bởi vậy càng yêu Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết nhìn đôi mắt cô, cảm thấy mình chỉ là làm chuyện nên làm, ” nếu em vui, về sau có thể để cậu ấy đến nhà thường xuyên.”
Đàm Tiểu Ân trào cảm giác hạnh phúc: “Ừm.”
Âu Minh Triết đi tắm, lúc đi ra, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân đem máy tính ôm trên giường, gõ chữ…
Anh liền bất đắc dĩ.
Hôm qua hắn ta nhìn tô đủ bảng báo cáo, lúc trước thu mua Lạc Tuyết văn hóa, bất quá là vì thay Đàm Tiểu Ân ra một hơi, nhưng là bây giờ từ truyền thông rất hỏa, này nhà công ty thu mua về sau, vẫn luôn là tại lợi nhuận trạng thái.

Viết xong bản thảo, Đàm Tiểu Ân gập máy tính lại, nhìn thoáng qua Âu Minh Triết, “Chú, em ngủ trước, ngủ ngon.”
“…” Âu Minh Triết nhìn cô, cô định cứ như vậy đi ngủ? . .
Anh ở đây chờ cô nửa ngày, là vì cái gì?
Đàm Tiểu Ân tựa trên gối đầu, vừa dùng chăn mền đắp lên người, chỉ nghe thấy Âu Minh Triết hỏi: ” có phải quên gì rồi hay không?”
” gì ạ?” Đàm Tiểu Ân nhìn anh một cái.
“Buổi chiều, em nói, làm cái gì đều có thể.”
Đàm Tiểu Ân vô tội nhìn anh, “Có sao? Không có đâu! sao em lại nói ra câu nói như thế được chứ?”
Âu Minh Triết nhíu mày, tiểu yêu tinh này!
Lúc ấy vì để cho anh xuống giường, cái gì cô đều nói, bây giờ liền trở mặt không nhận?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.