Chương trước
Chương sau
“Bác sĩ khám bảo mình chỉ bị đau dạ dày thôi, cậu bảo mang thai rồi, làm mình sợ muốn chết.” Đàm Tiểu Ân gửi thêm một icon mặt hoảng sợ.
Lâm Vi gửi một icon mặt cười, “mình cũng đâu nói chắc chắn đâu!”
“Mình không biết, đều tại cậu.”
Cô và Lâm Vi quan hệ khá tốt, bình thường nói chuyện cũng không có điều kiêng kị gì.
Lâm Vi cười nói: “Vậy bây giờ cậu như thế nào rồi? Còn buồn nôn không? Có ăn được cơm không?”
“Không ăn được gì, chỉ húp được ít cháo.” Đàm Tiểu Ân nói: “còn cậu thì sao?”
“Đang cùng bọn Tả Dục ăn cá nướng, em trai cậu cũng ở đây.” Lâm Vi chụp ảnh gửi tới, bên trong là chiến đội của bọn họ.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy cá nướng, gửi lại”Đừng dụ dỗ mình nữa.”
Cô cũng rất muốn ăn, lâu lắm rồi chưa ăn cá nướng!
Trong lòng đã không nhịn được bắt đầu tính toán: Chờ lúc nào khỏe lại, nhất định phải đi ăn một bữa.
Hai người trò chuyện một hồi, Đàm Tiểu Ân tiếp tục xem phim.
Hơn tám giờ, Âu Minh Triết còn chưa về phòng, ngược lại Đàm Thanh Đức lại tới.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy cậu ta, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, “Sao em lại tới đây?”
Không thấy tiếng gõ cửa, cô còn tưởng là Âu Minh Triết ăn cơm xong trở lại phòng.
“Nghe nói chị bị bệnh, em cùng đội trưởng ghé thăm chị một chút. ” Đàm Thanh Đức nói xong, ngồi xuống bên cạnh.
Đàm Tiểu Ân biết, đội trưởng của Đàm Thanh Đức chính là Đinh Cẩn.
Đàm Tiểu Ân nói: “Em muốn tới thì nói trước với chị một tiếng, để chị còn biết đường chào hỏi mọi người, đột nhiên chạy tới như thế, dọa chị hú hồn!”
Đàm Thanh Đức nói: “Thật ra là anh rể gọi điện thoại bảo em qua thăm chị.”
“…” Âu Minh Triết chủ động gọi cho Đàm Thanh Đức?
Đàm Tiểu Ân hoàn toàn không tưởng tượng ra tình cảnh kia.
Đàm Thanh Đức nở nụ cười, hướng về phía Âu Minh Triết tràn đầy sùng bái: “Anh rể đối xử với chị tốt quá đi mất, thấy chị bị bệnh, liền bảo em sang đây thăm chị. Lúc Trước đến nhà chị em còn tưởng anh ấy rất lạnh lùng khó gần chứ.”
“Anh ấy không phải như em nói đâu.” Đàm Tiểu Ân trừng Đàm Thanh Đức một cái.
Mũi lại có một loại cảm giác ê ẩm, không nghĩ tới cô không nói gì, mà anh lại nghĩ tới để cho Đàm Thanh Đức đến đây.
Anh có phần quá chu đáo đi?
Đàm Thanh Đức đứng lên, nói: “Em đi rửa hoa quả cho chị, chị chờ em một chút.”
Cậu ta nhanh chóng trở lại, Đàm Tiểu Ân nhìn cậu ta nói, “Em mua trái cây đến sao không để ở dưới kia cho bọn họ cùng ăn, sao lại mang hết lên đây thế này?”
Cái này cũng quá thẳng thắn rồi đấy? Em trai ngốc của chị ạ!
Đàm Thanh Đức nhìn cô một cái, liền biết cô đang lo lắng cái gì, “Em mua đồ ăn cho bọn họ rồi. Đây là đặc biệt mua cho em.”
Nên lịch sự khi đến nhà người khác, cậu ta vẫn hiểu, dù sao cậu ta cũng gần mười tám tuổi rồi, cũng không ngốc như Đàm Tiểu Ân nghĩ.
Nghe cậu ta nói như vậy, Đàm Tiểu Ân mới thở phào một cái, “Không nghĩ tới em cũng không ngốc nhỉ!”
“Ai ngốc chứ? Chị còn nói em ngốc là em về đấy!”
Đàm Tiểu Ân liếc anh một cái, không thèm đoái hoài, “Vậy em cứ về đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.