“Không lạnh. Biết con về, mẹ ra đây chờ con ” Bà Âu cười nói: “Có mệt không con?”
“Không mệt đâu ạ.” Đàm Tiểu Ân nói: “Lần sau mẹ đừng ra đây chờ con nữa, ngoài trời lạnh lắm, nhỡ mẹ bị ốm thì sao, con cũng đâu phải là khách, cứ để con tự về là được ”
“Không sao.” Bà Âu nói: “Là mẹ muốn ra đây mà, cả tuần không thấy hai đứa về, nên muốn ra đây ngóng cho đỡ sốt ruột. Minh Triết còn chưa về sao?”
“Anh ấy một lúc nữa mới về nên con về đây trước.” Đàm Tiểu Ân đi theo bà Âu vào cửa, cởi áo khoác xuống, bà Âu dẫn cô ra phòng ăn,mặt mày hớn hở nói: “Con Nhìn xem, mẹ chuẩn bị cho con bao nhiêu là đồ ăn ngon.”
“Oa!” Mắt của Đàm Tiểu Ân toát ra tia sáng hạnh phúc, thật là hạnh phúc chết rồi.
Hôm nay ở trường chưa ăn được bao nhiêu, còn bị nôn ra hết, hiện tại trong dạ dày trống không.
Vừa nhìn thấy Làm cho người ta nhìn vào mà không nhịn được muốn đem tất cả đồ ăn ngon trên thế giới cho cô.
Dì giúp việc ở bên cạnh nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, cũng cười theo, nói: “Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ân ăn đồ ăn, làm cho dì cũng cảm thấy thèm ăn lây với cháu.”
Bà Âu cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Đàm Tiểu Ân có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, “Mọi người đang bảo con ham ăn có phải không?”
“Nào có?” Bà Âu cười nói: “Chỉ cần con thích ăn, mỗi lần trở lại mẹ đều làm đồ ăn ngon cho con ăn.”
“Con sẽ béo đến mức lăn nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378965/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.