Chương trước
Chương sau
“Lúc đầu vào chiến đội mình cũng đã bảo đảm với cậu ấy là sẽ không đề cập tới tình cảm riêng tư.” Đối với cô ấy mà nói, chỉ cần có thể ở bên cạnh Đinh Cẩn đã rất mãn nguyện rồi!
Mặc kệ là lấy thân phận gì, ít nhất, Lâm Vi ở đó còn có thể có chung đề tài mà bắt chuyện với Đinh Cẩn.
Đàm Tiểu Ân có chút không thể tin được, “Cậu chưa nói gì với cậu ta sao!”
“Cậu ấy biết mình thích cậu ấy.” Lâm Vi có chút bất đắc dĩ cười cười: “Nhưng mà, Đinh Cẩn không hề có ý gì đối với mình cả.”
Đàm Tiểu Ân nhìn Lâm Vi một cái, rất muốn giúp cô ấy, nhưng cũng biết, mình không có quyền nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác.
Cuối tháng mười hai, trường tổ chức lễ hội giáng sinh, Đàm Tiểu Ân đăng kí tiết mục, mọi người đều lao vào tập luyện, không tham gia biểu diễn thì cũng sẽ giúp đỡ làm đạo cụ.
Dạo này công việc bận rộn, Đàm Tiểu Ân gần đây phải chịu áp lực rất lớn, dạ dày cảm thấy có chút khó chịu.
Buổi trưa,cô cùng Lâm Vi đang dùng cơm, vừa ăn một chút đã thấy buồn nôn cực kì, liền nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, toàn bộ những gì vừa ăn được đều phun ra ngoài.
Lâm Vi nhìn thấy vậy nói “Tiểu Ân, Cậu không sao chứ? Bị bệnh à?”
“Mình tự nhiên cảm thấy khó chịu, buồn nôn không nhịn được.” Đàm Tiểu Ân nói: “Tý nữa tan học phải đến bệnh viện gặp bác sĩ mới được.”
Lâm Vi lo lắng nhìn Đàm Tiểu Ân, “Cậu… Chẳng lẽ cậu mang thai rồi? lúc chị dâu mình mang cũng buồn nôn như cậu vừa rồi.”
Đàm Tiểu Ân liếc Lâm Vi một cái, “Nói cái gì vậy? Làm sao có thể?”
“Mình nói thật đấy!” Lâm Vi nói: “cậu đến kì chưa?”
“…”
“Bà dì” của Đàm Tiểu Ân luôn rất thất thường,lúc sớm lúc muộn, cô cũng không nhớ lần trước rốt cuộc là lúc nào, nhưng, từ sau hôm đám cưới đến bây giờ, hình như còn chưa có lần nào.
Chẳng lẽ cô thực sự có thai rồi?
Cái ý niệm này mới vừa nảy ra trong đầu, Đàm Tiểu Ân liền bị bản thân doạ hú hồn.
Cô mà mang thai thật thì làm sao còn đến trường học được đây?

Hôm nay là thứ sáu,cô cũng muốn về Nhà họ Âu, buổi chiều, Lý Sơn an bài tài xế tới đón cô.
Đàm Tiểu Ân lên xe, tài xế lên tiếng chào hỏi, “Phu nhân.”
Đàm Tiểu Ân gật đầu một cái, “Ừm.”
Sau đó liền ngồi tại chỗ không lên tiếng.
Tài xế nhìn Đàm Tiểu Ân kì quái, bình thường Đàm Tiểu Ân ngồi lên xe đều sẽ rất lễ phép chào hỏi, hôm nay lại làm sao không biết?
Sắc mặt thoạt nhìn rất kém.
Đàm Tiểu Ân cầm điện thoại, nhắn tin cho Âu Minh Triết: “Ông xã, anh về nhà bố mẹ chưa?”
“Anh Chưa về.”Âu Minh Triết nhanh chóng hồi đáp,bình thường Đàm Tiểu Ân đi học về sớm hơn sẽ về nhà họ Âu trước, Âu Minh Triết phải đến lúc tan việc mới trở về.
Mỗi lần biết Đàm Tiểu Ân sẽ trở về, Bà Âu đều sẽ chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn ngon.
Đàm Tiểu Ân mới vừa từ trên xe bước xuống, liền thấy Bà Âu đứng ở cạnh cửa, mỉm cười nhìn cô, “Tiểu Thu về rồi hả con!.”
“Mẹ.” Đàm Tiểu Ân đi tới, thân mật khoác tay của bà, “Ngoài trời lạnh như vậy,sao mẹ phải ra đây làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.