Chương trước
Chương sau
Âu Châu Du và bà Âu đã thay xong quần áo, đang nói chuyện, Đàm Tiểu Ân đi ra.
Nhìn thấy trên người Đàm Tiểu Ân mặc đồ bơi kia, Âu Châu Du suýt nữa ngất xỉu, “Em đào đâu ra bộ đồ bơi này thế, bộ chị chuẩn bị cho em đâu rồi?”
Trên người Đàm Tiểu Ân là một bộ đồ bơi kín từ đầu đến chân, ngang với bộ đồ của thợ lặn.
So với bộ Âu Châu Du đưa cho cô, quả thật là xấu vô cùng!
Đàm Tiểu Ân trước khi tới, ở trong phòng thử qua, cũng nhổ nước bọt một hồi, nhưng mà, Âu Minh Triết lại vô cùng hài lòng.
Cô có chút bất đắc dĩ nói: “Đây là Minh Triết đưa cho em. Bộ chị đưa cho em vẫn còn ở trong phòng.”
Đàm Tiểu Ân không cưỡng lại được, chỉ có thể nghe lời.
Âu Châu Du nghe xong, chỉ muốn đập cho Âu Minh Triết một trận nhừ tử!
Thằng chết tiệt này, còn biết xấu hổ không hả?
Tiểu Thu mặc bộ đồ bơi mà nó cũng muốn quản!
Đi xuống sảnh, họ theo một người phục vụ đến khu hồ nước nóng, tiến vào khu này, có rất nhiều hồ nhỏ, Đàm Tiểu Ân lần đầu tiên tới đây, không nhịn được đi bộ khắp nơi, đi thăm thú một chút
“Ôi kìa.” Bên cạnh đột nhiên truyền tới một câu cợt nhả, “Làm sao lại có người ăn mặc như vậy đến chỗ này nhỉ? Mẹ tôi cũng không thèm mặc cái loại này.”
“…”
Hàng lông mày của Đàm Tiểu Ân khẽ động,bạn có quyền chê cười người khác,nhưng chê cười lớn tiếng như vậy, có chút mất lịch sự!
Cô không nhịn được nhìn sang bên kia hồ bơi, chỗ hai cô gái trẻ đang ngồi, nhìn dáng người khá đẹp.
Đợi thấy rõ mặt của đối phương xong,khóe miệng Đàm Tiểu Ân co quắp một cái, lại là Dương Nhạc Linh, chắc người vừa rồi vừa chê cười cô là cô gái ngồi bên cạnh Dương Nhạc Linh kia.
Người phụ nữ này Tên là Thẩm Niệm Niệm, là bạn thân của Dương Nhạc Linh. Dương Nhạc Linh tâm tình không tốt lắm, liền cùng bạn thân đi du lịch thư giãn.
Dương Nhạc Linh nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, chủ động mở miệng chào hỏi, “Tiểu Ân, tại sao lại là em? Em cũng tới bên này chơi à! Thật là đúng lúc, sớm biết vậy chị đã gọi điện thoại, chúng ta cùng đến.”Ở đây không phải là trường đại học, cho nên cô ta nhanh chóng thay đổi cách xưng hô với Đàm Tiểu Ân
Mặc dù Âu Minh Triết không cho cô ta tiếp cận Đàm Tiểu Ân, nhưng mà ngẫu nhiên gặp mặt, chào hỏi, chắc là không sao chứ?
Đàm Tiểu Ân vốn không cảm thấy đồ bơi trên người mình có gì không ổn, cũng đón nhận hiện thực này, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng mặt Dương Nhạc Linh.
Phụ nữ cũng cần có lòng tự trọng, Dương Nhạc Linh là vị hôn thê trước của Âu Minh Triết, hơn nữa, cô luôn cảm thấy mình cũng chẳng thua kém gì Dương Nhạc Linh, cảm thấy người Âu Minh Triết yêu hiện tại là mình, hiện tại lại bị bạn của Dương Nhạc Linh chê cười, trong lòng Đàm Tiểu Ân có chút ủy khuất.
Đều tại ông xã chết tiệt!
cô nhìn Dương Nhạc Linh một cái, trả lời một câu: “ em đâu dám bám càng cô chứ.”
Sau đó liền đi ra ngoài.
Thẩm Niệm Niệm hướng về phía Dương Nhạc Linh hỏi: “Nhạc Linh, ai vậy? Sao cậu lại quen biết loại người như vậy?”
Nhìn đồ bơi trên người Đàm Tiểu Ân, liền cảm thấy quê mùa một cục.
Dương Nhạc Linh trả lời: “Vợ Âu Minh Triết.”
Thẩm Niệm Niệm bật cười thành tiếng, “Anh ta bị mù rồi sao, loại người vừa xấu xí, vừa quê mùa, vừa thiếu văn hoá như vậy mà cũng dám lấy về nhà.”
“Đừng nói như vậy, Tiểu Ân tốt lắm.” Dương Nhạc Linh bênh vực Đàm Tiểu Ân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.