Bọn họ cùng đi ra ngoài chơi, nhưng anh lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn… Nếu như mình đứng ở lập trường của anh, trong lòng sẽ khổ sở đến chừng nào?
Bởi vì không thể đi lại được mà trên đời này, có bao nhiêu điều thú vị đi chăng nữa cũng không liên quan đến mình.
Đàm Tiểu Ân treo quần áo ra treo vào tủ, lấy đồ bơi của mình để ở một bên, đằng nào tí nữa xuống dưới hồ tắm cũng phải mặc.
Âu Minh Triết ngồi trên xe lăn, chủ động mở miệng: “Nếu biết anh không thể đi ngâm suối nước nóng, không bằng, em mặc đồ bơi cho anh xem một chút xem nào.”
Trong lòng Đàm Tiểu Ân vốn có chút bi thương, nghe xong lời này của anh, lại cảm thấy anh quá phúc hắc rồi, “Hôm qua không phải là anh nhìn thấy rồi sao?”
“Chưa nhìn rõ.”
“…”
Ngày hôm qua là bởi vì Lý Sơn ở đó, cô mới vội vàng thay ra, hôm nay chỉ có cô và anh, có cho anh nhìn một chút, cũng không có cái gì không được?
Đàm Tiểu Ân lấy đồ bơi vào phòng tắm, thay xong mới ra ngoài, không thể không nói,phụ nữ mặc đồ bơi, là khoe dáng nhất.
Cô nhìn Âu Minh Triết, mong đợi hỏi: “Đẹp không?”
Âu Minh Triết nhìn cô chằm chằm rất lâu, Đàm Tiểu Ân thấy anh không chớp mắt nhìn cô, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao cô cũng cảm thấy mình mặc bộ này khá đẹp.
Ông xã đương nhiên cũng cảm thấy đẹp rồi!
Ai biết một giây kế tiếp, chỉ nghe thấy Âu Minh Triết nói câu, “Xấu mù.”
“…”
Đàm Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378955/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.