Cô biết, mẹ của cô ít học, cho nên, bà ta không thấy được ý nghĩa của việc đi học, luôn cảm thấy con gái có đi học nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí…
Cô cảm thấy đáng buồn thay mẹ cô.
Bà Đàm thật ra so với Âu Châu Du cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng mà, đứng chung một chỗ, người bên cạnh căn bản không có cách tưởng tượng hai người họ là người cùng một thời đại.
Một người sống ở trên đỉnh, sống an nhàn sung sướng.
Một người sống ở tầng dưới chót, khổ cực vất vả.
Đàm Tiểu Ân quay đầu lại, nhìn Bà Đàm một cái, trên gương mặt đó đã phủ đầy nếp nhăn, những thứ kia đều là sinh hoạt lưu lại trên người mẹ cô.
“Tiền nằm viện con đã trả rồi. Đây con còn có sáu triệu, con biết bố mẹ cho Thanh Đức đi học, sinh hoạt rất túng quẫn. Tiền mặc dù không nhiều, nhưng hy vọng mẹ cầm lấy để chi tiêu.” Đàm Tiểu Ân từ trong túi xách lấy ra tiền nhét vào trong tay Bà Đàm.
Bà Đàm vốn cho là Đàm Tiểu Ân sẽ giống như trước cùng bà ta tranh cãi, không nghĩ tới lại cho bà ta tiền.
Nhưng bà ta lại lập tức xụ mặt, “có mỗi sáu triệu, mày định bố thí cho ăn mày à?”
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, “mẹ còn muốn bao nhiêu nữa chứ? Con gái của mẹ chỉ có một chút năng lực này thôi, số tiền này đều là con khổ sở kiếm, nếu mẹ chê ít, cũng không có hơn đâu. Con đi về trước.”
Đàm Tiểu Ân nhìn Đàm Thanh Đức, đi ra khỏi cửa.
Cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378914/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.