“Đáng thương cái đầu em ấy!” Đàm Tiểu Ân bị cậu ta chọc cười, “chị chỉ bắt nạt em thôi, còn lâu mới bắt nạt anh ấy.”
Bởi vì ngày mai buổi sáng không có tiết, cho nên, Đàm Tiểu Ân chưa có về nhà,cô gọi cho Âu Minh Triết, liền ở lại bệnh viện theo Đàm Thanh Đức.
Buổi sáng, Đàm Tiểu Ân đi mua bữa sáng cho Diệp Thanh Đức, lúc trở về, phát hiện Bà Đàm tới rồi.
Nghe nói Đàm Thanh Đức bị bệnh, Bà Đàm lo lắng đến sáng sớm liền từ trong nhà ra cửa, đặc biệt chạy tới thăm.
Đàm Tiểu Ân không nhịn được nhớ tới lúc trước mình bị bệnh, mẹ biết cô bệnh, chỉ bảo cô tự tìm thuốc uống mà thôi.
Con gái cùng con trai khác biệt đãi ngộ, còn thật không phải lớn một cách bình thường!
Khả năng ở trong mắt mẹ, chỉ có Đàm Thanh Đức mới là bảo bối của bà ấy!
Giờ phút này, Bà Đàm lo lắng ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn Đàm Thanh Đức, ôn nhu, “Như thế nào rồi? Khỏe chưa? Bị bệnh cũng không gọi cho mẹ ”
“Con không sao.” Đàm Thanh Đức nói: “chị chăm sóc con cả một đêm, thật ra thì mẹ không cần tới.”
Bà Đàm nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, nói với Đàm Thanh Đức, “Con có chị gái sao? Chúng ta ở đây làm gì có người nhà.”
Đàm Tiểu Ân gả cho Âu Minh Triết, bà ta không lấy được gì, cái này thì coi như xong đi, ở trong hôn lễ còn bị người khác chê cười.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết con gái bà ta lấy một người tàn tật.
Nghe mẹ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378913/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.