Chương trước
Chương sau
Nói xong, coi ở trong ngực anh cọ cọ, mặt tìm một tư thế thoải mái, tựa vào vòm ngực rộng của anh, ngủ mất.
Nửa giờ sau, Kỷ Minh Viễn đẩy cửa xe ra đi lên, nhìn Đàm Tiểu Ân trong ngực Âu Minh Triết, “gọi tôi tới đây làm gì?”
Anh ta phục rồi!
Tan việc, còn chưa về tới nhà, liền bị Âu Minh Triết gọi điện thoại gọi tới nơi này.
Âu Minh Triết cũng không hề tỏ ra áy náy, trong mắt chỉ có Đàm Tiểu Ân, “cô ấy sốt rồi.”
Kỷ Minh Viễn đưa nhiệt kế qua, ” đo nhiệt độ cơ thể cho cô ấy.”
Trên đời này, cũng chỉ có Âu Minh Triết, có thể sai bảo anh ta như vậy thôi.
Đo xong nhiệt độ cơ thể, Kỷ Minh Viễn đưa cho Âu Minh Triết ít thuốc, nói với Âu Minh Triết: “Cô ấy không sao, chỉ cần cho cô ấy uống thuốc và nghỉ ngơi là được.”
Sau khi Kỷ Minh Viễn xuống xe, Đàm Tiểu Ân ở trong ngực Âu Minh Triết mở mắt ra, Âu Minh Triết thấy cô đã tỉnh, ôn nhu nói: “dậy thuốc uống nào!.”
Đàm Tiểu Ân nhận lấy thuốc, thả vào trong miệng, uống nước.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đúng lúc anh đang nhìn cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Âu Minh Triết nhìn cô, hỏi: “về nhà cùng tôi?”
Hai ngày nay cô không có về nhà rồi.
Còn biến mình thành bộ dạng này.
“…” Đàm Tiểu Ân nhìn anh, gật đầu, “Ừm.”
Hai ngày nay cô cố gắng khắc phục hậu quả nhưng tình hình càng ngày càng tệ.
Nỗ lực lâu như vậy, vất vả lắm mới nhìn thấy một tia hi vọng, kết quả, lại chỉ có thể nhìn hy vọng từng chút từng chút trước mắt mình chạy mất.
Nhưng bây giờ cô nhìn thấy Âu Minh Triết, lại cảm thấy, hết thảy không có gì quan trọng nữa.
Nếu như thất bại lần này, ghê gớm lắm thì làm lại lần nữa.
Cả đời dài như vậy, nếu như ngay cả dũng khí tiếp nhận thất bại cũng không có, làm sao tiếp tục tồn tại?

Một lúc sau, Lâm Vi đem ba lô và máy tính ra cho Đàm Tiểu Ân.
Lâm Vi nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, nói với Âu Minh Triết: “Tiểu Ân hai ngày nay ngủ rất muộn, cơm cũng không buồn ăn, cô ấy về nhà, anh phải bảo cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc dù không biết Đàm Tiểu Ân đang bận gì, nhưng nhìn Đàm Tiểu Ân như vậy, Lâm Vi cũng rất lo lắng.
Đàm Tiểu Ân nhìn Lâm Vi, kháng nghị nói: “làm gì có?”
Những lời này để cho Âu Minh Triết nghe được, cô về nhà thể nào cũng bị giáo huấn một trận.
Phải biết, anh quản cô rất chặt.
Lâm Vi liếc cô một cái, không nhịn được cười nói: “mình còn nói oan cho cậu sao?”
Lý Sơn nhìn Lâm Vi, “Vậy thì phải cám ơn cô Lâm.”
“Không cần cám ơn.”
Rất nhanh, xe rời khỏi trường học.
Gần đây trời lạnh, trong nhà trải thảm, lại có lò sưởi, cùng với ký túc xá lạnh giá hoàn toàn là Thiên đường và Địa ngục.
Đàm Tiểu Ân ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy dì Ngô mang đồ ăn ra, “Tiểu Ân, tới, ăn một chút đi.”
“Cảm ơn dì.” Chỉ cần ở bên cạnh Âu Minh Triết, có đồ ăn ngon, thì cô chẳng cần gì hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.