Nhưng mà, bị những người này nói đến, anh lại trở thành một kẻ phế vật.
Thấy Đàm Tiểu Ân nổi giận, nam sinh có chút khinh thường nói Cậu nổi nóng cái gì Chồng cậu mà là người bình thường! Ngay cả lúc kết hôn cũng phải ngồi trên xe lăn, có bản lĩnh, cô bảo chồng cô đến đây mà đánh tôi này!
Đàm Tiểu Ân là một cô gái chân yếu tay mềm,cậu ta làm sao phải sợ.
Cô lại còn lấy một kẻ tàn phế, cậu ta lại càng không sợ gì.
Bạn học lúc này vây quanh Đàm Tiểu Ân, nam sinh và cả nữ sinh đều có mặt, cũng không ai đi ra nói giúp cô lấy một câu.
Không có ai muốn tự chuốc phiền phức, hơn nữa bọn họ cũng đích xác không hiểu được Đàm Tiểu Ân tại sao phải gả cho một người ngồi trên xe lăn.
Mã Việt Siêu Siêu, cậu quá đáng rồi đấy! Lâm Vi ở bên cạnh Đàm Tiểu Ân, Lâm Vi biết nam sinh này, bình thường cũng rất phách lối.
Mã Việt Siêu nói Là cô ta nổi đóa trước với mình đấy chứ!
Lâm Vi nói Tiểu Ân, chúng ta đi trước đi.
Lâm Vi biết Mã Việt Siêu Siêu này không dễ chọc vào, cũng không hy vọng Đàm Tiểu Ân va chạm gì với cậu ta.
Đàm Tiểu Ân nhìn Mã Việt Siêu Siêu, Cậu mới vừa nói, bảo chồng tôi có giỏi thì tới đây đánh cậu phải không,
Mã Việt Siêu Siêu nói Đúng! Nếu ông chú tàn phế đó dám đến đây, tôi quỳ xuống gọi chồng cô là bố.
Một người đàn ông đến đứng lên còn chẳng đứng lên nổi, coi như biết vợ mình bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378868/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.