Chương trước
Chương sau
Nhưng mà, bị những người này nói đến, anh lại trở thành một kẻ phế vật.
Thấy Đàm Tiểu Ân nổi giận, nam sinh có chút khinh thường nói Cậu nổi nóng cái gì Chồng cậu mà là người bình thường! Ngay cả lúc kết hôn cũng phải ngồi trên xe lăn, có bản lĩnh, cô bảo chồng cô đến đây mà đánh tôi này!
Đàm Tiểu Ân là một cô gái chân yếu tay mềm,cậu ta làm sao phải sợ.
Cô lại còn lấy một kẻ tàn phế, cậu ta lại càng không sợ gì.
Bạn học lúc này vây quanh Đàm Tiểu Ân, nam sinh và cả nữ sinh đều có mặt, cũng không ai đi ra nói giúp cô lấy một câu.
Không có ai muốn tự chuốc phiền phức, hơn nữa bọn họ cũng đích xác không hiểu được Đàm Tiểu Ân tại sao phải gả cho một người ngồi trên xe lăn.
Mã Việt Siêu Siêu, cậu quá đáng rồi đấy! Lâm Vi ở bên cạnh Đàm Tiểu Ân, Lâm Vi biết nam sinh này, bình thường cũng rất phách lối.
Mã Việt Siêu nói Là cô ta nổi đóa trước với mình đấy chứ!
Lâm Vi nói Tiểu Ân, chúng ta đi trước đi.
Lâm Vi biết Mã Việt Siêu Siêu này không dễ chọc vào, cũng không hy vọng Đàm Tiểu Ân va chạm gì với cậu ta.
Đàm Tiểu Ân nhìn Mã Việt Siêu Siêu, Cậu mới vừa nói, bảo chồng tôi có giỏi thì tới đây đánh cậu phải không,
Mã Việt Siêu Siêu nói Đúng! Nếu ông chú tàn phế đó dám đến đây, tôi quỳ xuống gọi chồng cô là bố.
Một người đàn ông đến đứng lên còn chẳng đứng lên nổi, coi như biết vợ mình bị bắt nạt thì cũng làm gì được mình.
Cho nên, cậu ta càng không sợ.
cậu ta vừa mới dứt lời, Đàm Tiểu Ân liền trực tiếp tát cho cậu ta một phát trời giáng, ánh mắt của cô vô cùng lạnh lùng, rõ ràng là thấp hơn cậu kia,nhưng lại phảng phất như là đang từ trên cao nhìn xuống, Không cần chồng tôi phải đánh cậu, đánh cậu chỉ làm bẩn tay anh ấy.
Mã Việt Siêu Siêu căn bản không nghĩ tới Đàm Tiểu Ân sẽ động thủ, cô chẳng lẽ không biết, trong trường học đánh nhau, sẽ bị kỉ luật rất nặng sao
Đàm Tiểu Ân, cô…
Cậu ta trợn mắt nhìn Đàm Tiểu Ân, muốn động thủ, nhưng cậu ta là một thằng con trai, hơn nữa đây cũng là ở trường học.
Vũ Minh Hân cùng Hồ Tiểu Tri đứng ở một bên, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân động thủ, Vũ Minh Hân không nhịn được dương khóe miệng lên, cô ta không nghĩ tới Đàm Tiểu Ân lại dám động thủ!
Đàm Tiểu Ân không muốn đi học nữa sao!
Đối mặt với hành động ngu xuẩn của Đàm Tiểu Ân, Vũ Minh Hân không khỏi cười trên nỗi đau của người khác.
Đàm Tiểu Ân lạnh lùng nhìn về phía Mã Việt Siêu, Không cần gọi chồng tôi là bố, tôi và chồng tôikhông có đứa con trai nào lớn như vậy.
Đàm Tiểu Ân mặc dù tức giận,nhưng cái tát này, cũng không phải nhất thời xúc động.
cô rất rõ ràng, nếu như hôm nay ở đây, nhẫn nhịn không nói gì, cứ yên lặng mà rời đi, vậy thì sau này,ở trong trường, còn không biết sẽ có bao nhiêu người chạy đến trước mặt cô chê cười cô.
Thay vì như vậy, còn không bằng để cho bọn họ nhìn một chút, cô không phải là người dễ trêu!
Đàm Tiểu Ân giáng một cái tát này, mấy kẻ đứng xem cũng bắt đầu xì xào, Anh Siêu à, Sao lại có thể để một đứa con gái đánh vào mặt như thế!
Thật là mất mặt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.