Hồ Tiểu Tri từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy đồ ăn vặt trên bàn tự tiện thò tay lấy ăn như là đồ của mình.
Thời gian trước đây, Đàm Tiểu Ân, Lâm Vi và Hồ Tiểu Tri cũng không tệ lắm, dù sao cũng ở cùng phòng, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Nếu như có đồ ăn, mọi người sẽ ăn chung.
Nhưng mà, giờ phút này nhìn thấy Hồ Tiểu Tri, Đàm Tiểu Ân liền lập tức nhớ lại ngày hôm qua cô ta ở trong phòng nghỉ nói mấy câu kia.
Đàm Tiểu Ân đưa tay ra, thu lại hộp đồ ăn vặt.
Hồ Tiểu Tri với trượt, có chút ngượng nhìn Đàm Tiểu Ân.
Phát hiện từ lúc cô ta đi vào, Đàm Tiểu Ân ngay cả chào một câu cũng không chào, thái độ lạnh lùng cực kì.
Cô ta hỏi: “Tiểu Ân, mình làm gì đắc tội với cậu rồi hả?”
“Bản thân làm gì thì phải tự biết chứ.” Thần sắc trên mặt của Đàm Tiểu Ân không mảy may thay đổi.
“Chỉ là một chút đồ ăn vặt mà thôi, cậu có cần phải hẹp hòi như vậy không.” Hồ Tiểu Tri có chút bất mãn. Không nghĩ tới Đàm Tiểu Ân lại so đo như vậy.
Đàm Tiểu Ân nhìn Hồ Tiểu Tri, ở trong phòng này, cho tới bây giờ, mua quà vặt gì, đều là mình cùng Lâm Vi mua, Hồ Tiểu Tri từ đầu tới cuối chưa bao giờ mua cái gì.
Cô và Lâm Vi đều không phải là hạng người thích so đo, bình thường cũng không so đo những thứ này.
Nhưng bây giờ…
Cô quả thực không có hứng thú đối xử hẳn hoi với loại người này.
Cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378867/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.