Chương trước
Chương sau
Đàm Tiểu Ân nói: “cô hôm nay vất vả rồi ạ.”
“Ngoan.”
Chào hỏi bắt chuyện xong,ánh mắt Đàm Tiểu Ân rơi vào trên người cô mình, “Cô ơi.”
Đàm Tiểu Ân nghe nói, bà ấy đến tham gia hôn lễ của mình, còn mừng đám cưới cho mình 6 triệu.
6 triệu này đối với người khác mà nói, khả năng không nhiều, nhưng đối với bà, 6 triệu này, là cả một vấn đề.
Dù sao nhà bà còn hai đứa trẻ đang tuổi đi học, còn có dượng nằm liệt giường.
bà nhìn Đàm Tiểu Ân, cười nói, “Kết hôn rồi, là người lớn rồi. Sau này về nhà người ta, phải hiểu chuyện một chút, biết không?”
“Vâng ạ.”
bà trước giờ đều rất ôn nhu như vậy
Người họ hàng xa kia đứng đó nói xen vào: “Tiểu Ân! Cháu nghĩ thế nào mà lại đi lấy một tên tàn phế như thế… Mẹ cháu cũng thật là, nhìn đối phương có tiền, cũng không để ý người thế nào, liền để cháu gả rồi.”
Có mấy người chính là như vậy, cứ như không nói vài câu làm cho bạn không thoải mái thì sẽ chết vậy.
Bà Đàm nghe câu nói này xong, liền không vui, cái gì gọi là vì tiền? Đàm Tiểu Ân gả cho Âu Minh Triết, bà ta cũng đâu lấy được gì từ nhà họ Âu.
Bà ta tức giận mà nói: “Là nó đòi lấy, liên quan gì đến tôi?”
Không riêng gì người họ hàng xa này nói, rất nhiều người quen đều nói lời tương tự, Bà Đàm đã sớm nhẫn nhịn một bụng lửa giận, hiện tại khách đã về hết, cũng liền phát tiết ra.
Bà ta nói lời này, cũng mặc kệ Đàm Tiểu Ân nghe xong có khó chịu hay không.
Đàm Tiểu Ân nghe xong lời của mấy người ở đây mới biết, những gì Hồ Tiểu Tri nói lúc ở phòng nghỉ đều là thật. Nguyên lai, hôm nay người tới tham gia hôn lễ phần lớn đều đang chê cười cô.
Có mấy cô gái trẻ, sẽ nguyện ý gả cho một người ngồi trên xe lăn?
Tôn Tình không muốn bị người nhà họ Âu thấy mấy cái này, trực tiếp kéo bọn họ về.
Đàm Tiểu Ân đứng tại chỗ, cảm giác lòng bàn tay lạnh như băng.
Âu Châu Du ở bên cạnh, nhìn rõ một màn này. Đang chuẩn bị đi tới an ủi Đàm Tiểu Ân, liền thấy Lý Sơn đẩy Âu Minh Triết, dừng ở sau lưng Đàm Tiểu Ân…
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy Lý Sơn và Âu Minh Triết ở phía sau mình.Cô đi về phía sau hai bước, dừng ở trước mặt Âu Minh Triết.
Chỉ cần thấy Âu Minh Triết, mặc kệ chuyện không vui đi nữa, cô đều sẽ nén ở trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, “chú ơi.”
Âu Minh Triết cầm tay cô, “Không phải nói đừng gọi anh như vậy nữa sao?”
“Thế gọi là gì?” Đàm Tiểu Ân nhìn sang Lý Sơn, “hay gọi giống như Lý Sơn, gọi chú là Ngài Âu?”
“…” Cái này so với “chú ” còn không bằng!
Âu Minh Triết chuyển đề tài, “mọi chuyện đều làm xong rồi hả?”
“Ừm.” Đàm Tiểu Ân gật đầu, nói: “bạn em về hết rồi.”

Cô ra chào Âu Châu Du sau đó bọn họ cũng rời khách sạn.
Trên xe trở về nhà, Đàm Tiểu Ân nhìn ngoài cửa sổ, vẫn nghĩ đến những lời Hồ Tiểu Tri và người họ hàng kia nói.
Người ngoài nói gì cô không quan tâm, nhưng đây lại là anh em, bạn bè của cô
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.