Chương trước
Chương sau
Âu Minh Triết nhìn cô, tay cũng không tự chủ cầm con tôm, bắt đầu bóc cho cô, bóc xong lại đưa sang bát cô.
Lý Sơn không yên tâm về Âu Minh Triết, đi theo ba mẹ của Âu Minh Triết xong liền trở lại phòng nghỉ.
Vốn cho là tâm tình hiện tại của Âu Minh Triết khẳng định xấu tới cực điểm, kết quả vừa tiến đến, lại phát hiện Ngài Âu cao lãnh khó gần hàng ngày, đang giúp cô vợ nhỏ bóc tôm.
Trời ơi!
Âu Minh Triết bị đánh tráo mất rồi sao?
Bởi vì từng có trước kia có mấy lần kinh nghiệm, Lý Sơn cũng không dám quấy nhiễu, trực tiếp lui đi ra, để hai người họ ở bên trong dùng cơm.

Hai giờ chiều, phần lớn khách mời đều cơm nước xong, chuẩn bị rời đi, Vũ Minh Hân còn bị nhốt ở trong phòng nghỉ.
Cô ta nhìn đồng hồ đeo tay, đã bị nhốt ba giờ, trong lòng kìm nén lửa giận.
Vừa tức vừa đói.
Không gọi được điện thoại để cầu cứu, lại không có biện pháp gì, chỉ có thể ở nơi này nhẫn nại.
Thật lâu sau cửa được mở ra, cô ta vội vàng đứng lên, xuất hiện ở cửa, là Âu Châu Du.
Âu Châu Du đi vào, chị vô cùng ôn nhu, nhìn cô ta một cái làm cho Vũ Minh Hân không dám càn rỡ.
Vũ Minh Hân nhịn xuống một bụng lửa, “dì.”
Âu Châu Du nhìn Vũ Minh Hân một cái, đi tới, thái độ lịch sự, “Xin lỗi, chồng tôi có một số việc, quên cháu ở nơi này.”
Âu Châu Du thái độ vô cùng lễ độ, làm cho người đối diện cảm thấy, Cố Trường Bình cũng không phải cố ý
Có thể trong lòng Vũ Minh Hân đã rõ ràng, coi như Cố Trường Bình có việc, thật sự quên, nhưng đem cô ta nhốt ở chỗ này, lại là chuyện gì xảy ra?
Hết thảy các thứ này rõ ràng là cố ý.
Cô ta không nhịn được cười một tiếng.
Âu Châu Du nhìn Vũ Minh Hân, “cháu cười cái gì?”
Vũ Minh Hân nói: “Bởi vì cháu không hiểu, tại sao các người đều như vậy, che chở cho Đàm Tiểu Ân. Rõ ràng cô ta… Cô ta lúc trước ở trường cùng Đinh Cẩn qua lại, cháu nói đều là sự thật.”
Chuyện này, Âu Châu Du mới vừa ở bên ngoài có nghe Cố Trường Bình nói qua, cũng biết tại sao chồng chị lại đem Vũ Minh Hân nhốt ở chỗ này.
Nghe được tin Đinh Cẩn cùng Đàm Tiểu Ân từng yêu nhau, làm cho Âu Châu Du nhớ tới lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân tới nhà, Đinh Cẩn nhìn thấy Đàm Tiểu Ân thái độ vô cùng khác thường.
Chị lúc đó không hiểu, tại sao Đinh Cẩn nhìn thấy Đàm Tiểu Ân lại kháng cự và lạnh lùng như vậy, nhưng mà bây giờ, chị hiểu được rồi.
Trong lòng có chút đau lòng cho con mình.
Tại sao cưng chiều Đàm Tiểu Ân
Âu Châu Du nhìn Vũ Minh Hân, “Biết tại sao mình lại bị nhốt ở chỗ này không?”
Vũ Minh Hân cứng đờ, “Bởi vì các người đều che chở Đàm Tiểu Ân!”
Đều là lỗi của bọn họ, cả nhà bọn họ người đều giúp đỡ Đàm Tiểu Ân bắt nạt cô ta ta.
Âu Châu Du nhìn bộ dáng không phục của Vũ Minh Hân, cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên tay của mình, “Lúc cô bị nhốt lại, Tiểu Ân cùng Minh Triết đã cử hành xong hôn lễ rồi. Cô nếu là người thông minh, sau này ở bên ngoài, lời không nên nói, thì đừng có mà nói lung tung.”
Vũ Minh Hân nghe xong, liền biết, đây là ý tứ nhất định phải che chở Đàm Tiểu Ân rồi!
Không công bằng!
Thật sự không công bằng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.