Chương trước
Chương sau
Không nghĩ tới đã lâu như vậy, Lão thủ trưởng lại còn đích thân qua đây tham gia hôn lễ của anh.
Lý Sơn nói: “Hiện tại hai bác Âu đang tiếp chuyện ngài ấy, anh có muốn đi chào hỏi không?”
Mặc dù Lý Sơn biết, gặp mặt người kia, sẽ làm cho trong lòng Âu Minh Triết khó chịu, nhưng Lão thủ trưởng cũng đã tới rồi, cũng không thể coi như không thấy được.
Âu Minh Triết nói: “Để cho ba mẹ em chào hỏi là được rồi.”
Anh biết sau này mình cũng không có khả năng lại trở lại trong quân đội, cũng không thể nào trở thành người Lão thủ trưởng coi trọng như trước nữa… Bây giờ hình dáng như phế nhân này, cũng không cần để cho ông ấy nhìn mà buồn lòng.
Đàm Tiểu Ân ngồi ở một bên, nhìn Âu Minh Triết, mặc dù không biết Lão thủ trưởng là người nào, nhưng mà, nghe nhắc đến người này xong, liền nhìn ra được, Âu Minh Triết… Tâm tình trở nên bi thương hơn bao giờ hết.
Lý Sơn nhìn Âu Minh Triết, chần chừ, gật đầu một cái, “Được.”
Lý Sơn rời khỏi đây, Âu Minh Triết nhìn sang Đàm Tiểu Ân đang gắp thức ăn cho anh.
Nhớ tới chuyện đã qua, lại đối với hiện tại, có phần cảm thấy cô đơn…
Cái loại cảm giác bị đè nén làm cho anh cảm thấy lạnh lẽo.
“Chú ơi…” Đang lúc này, âm thanh ôn nhu của Đàm Tiểu Ân kéo anh ra khỏi suy nghĩ liên miên
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, “Ăn cơm đi.”
Đàm Tiểu Ân gắp thức ăn cho anh, “Cái này ngon lắm.”
Âu Minh Triết nhìn thức ăn trong bát, lại không có khẩu vị.
Bình thường cùng cô cãi nhau ầm ĩ, thời gian liền đi qua.
Nhưng mà, có một số việc, chung quy lại đem anh kéo về thực tế, làm cho anh nhớ tới —— nhân sinh của anh, xưa nay chưa từng có thất bại.
Đàm Tiểu Ân ăn một miếng thịt gà, thấy Âu Minh Triết không động đũa, biết anh hiện tại tâm tình không tốt.
Rất nhiều chuyện của Âu Minh Triết cô không hiểu được.
Bình thường, anh cũng không nói những chuyện này với cô.
Khả năng trong mắt anh, cô chắc chỉ là một đứa trẻ con.
Đàm Tiểu Ân chống cằm, thở dài một cái.
Thu hút sự chú ý của Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết thấy cô phiền muộn, hỏi: “sao thế?”
Đàm Tiểu Ân chọc chọc thức ăn trong bát, “Không thấy ngon miệng.”
“Mới vừa rồi không phải là còn kêu đói sao?” Cô là một con hàng ham ăn, lại cũng có lúc không muốn ăn sao?
Đàm Tiểu Ân cúi đầu, không nhìn Âu Minh Triết, rất nghiêm túc nói: “Nhìn thấy chú không vui, em cũng không vui, cho nên không thấy ngon miệng.”
Âu Minh Triết nhìn bộ dáng này của cô, nhịn không được bật cười, “Ăn cơm đi.”
Mặc kệ có bao nhiêu chuyện không vui, nói chuyện với cô, đều có thể tạm thời quên hết những thứ chuyện không vui kia.
Đàm Tiểu Ân nói: “em muốn ăn tôm.”
“Đều là của em.” Trên bàn có một đĩa tôm khá lớn.
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, “chú giúp em bóc đi.”
Cô trực tiếp gắp con tôm vào bát anh.
Sai bảo người khác mà lại tự nhiên như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.