Đàm Tiểu Ân bò lên giường, nhìn anh, “chú.”
đôi mắt của cô cười đến híp lại, dáng vẻ rất vui vẻ, Âu Minh Triết ngoắc ngoắc môi, nghĩ đến muốn ngủ với mình, cô vui vẻ như vậy sao?
Anh cũng biết,nguyên nhân Đàm Tiểu Ân không chút sợ hãi nào cùng anh ngủ chung là cái gì.
Không phải là cho là anh không lên được sao?
cũng sắp đến tháng mười rồi, tháng mười là sinh nhật của Đàm Tiểu Ân,cô sắp mười tám tuổi rồi.
Đến lúc đó anh sẽ để cho cô hiểu được, anh rốt cuộc có lên được hay không.
Chẳng qua là… Nhìn cơ thể Đàm Tiểu Ân thế này, Âu Minh Triết lại tràn đầy hoài nghi, cô rõ ràng ăn nhiều như thế, làm sao lại không có tí thịt nào cả?
Đàm Tiểu Ân trông ngóng nhìn Âu Minh Triết, “chú đang suy nghĩ gì thế?”
Vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cũng không nói chuyện, làm cho người ta phát hoảng.
Âu Minh Triết nói: “em ngày mai thức dậy sớm, đi chạy một chút.”
“À?” Đàm Tiểu Ân không dám tin tưởng nhìn anh, bình thường cuối tuần, anh đều sẽ để cho cô ngủ thêm một lát. Hiện tại không đầu không đuôi tới một câu như vậy, là có ý gì?
Đàm Tiểu Ân khó xử nói: “Nhưng mà em ngày mai có hẹn cùng Dao Dao rồi.”
Âu Minh Triết nói: “Được, vậy em dậy sớm, sau đó chạy một giờ.”
“…” Đàm Tiểu Ân không dám tin tưởng nhìn anh, “Tại sao vậy?”
Chạy bộ chẳng phải là độc quyền của Đinh Cẩn sao?
cô làm gì sai à? Tại sao cũng phải tiếp nhận loại trừng phạt này?
Âu Minh Triết dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378789/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.