Chương trước
Chương sau
Cô phát hiện mình căn bản không ăn nổi nhiều như vậy, nhưng đây là tấm lòng của bà Âu, lại không thể lãng phí, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Âu Minh Triết, nhỏ giọng nhờ giúp đỡ chú ơi.
Âu Minh Triết nhìn cô một cái, biết cô không ăn được nữa, đũa đưa tới, đem xương sườn bà Âu vừa gắp cho Đàm Tiểu Ân bỏ vào trong bát của mình.
Âu Minh Triết làm hết thảy mọi thứ rất ung dung, giống như ăn thức ăn hộ cô là chuyện đương nhiên vậy.
Nhà họ Âu từ nhỏ điều kiện rất tốt, Âu Minh Triết khi nào mà phải ăn đồ ăn thừa của người khác.
Nhưng mà anh lại không có chút nào ghét bỏ là từ trong bát của Đàm Tiểu Ân gắp lấy.
Đàm Tiểu Ân nhìn anh ăn miếng xương sườn như không có chuyện gì xảy ra, cảm giác trong lòng phảng phất bị thứ gì vồ lấy một cái, ê ẩm mềm nhũn.
Cô tìm anh giúp, chỉ là hy vọng anh có thể giúp mình nghĩ cách, làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ trực tiếp ăn hết.
Sự chú ý của Âu Châu Du như cũ ở trên người Vũ Minh Hân, chị nhìn Vũ Minh Hân, nói Đinh Cẩn nhà tôi tuổi tác còn nhỏ, chúng tôi đều không hy vọng nó tìm bạn gái sớm như vậy. Sau này, nhờ cháu cách xa một nó chút đi! Như vậy đối với cháu cũng tốt.
Ngữ khí mặc dù khách khí, nhưng muốn biểu đạt ý tứ, cũng đã hết sức rõ ràng.
Chị cũng không thích Vũ Minh Hân trở thành bạn gái của Đinh Cẩn.
Vừa nhìn Vũ Minh Hân là biết cô ta là một người hay gây sự rồi.
Nếu là hai người thật sự yêu nhau, không cẩn thận làm chuyện sai lầm, làm ra “mạng người”, đến lúc đó chị chắc phải chịu ấm ức mà nhận Vũ Minh Hân này làm con dâu.
Nhưng, Âu Châu Du làm sao nguyện ý chịu phần thua thiệt này?
Cho nên, trước thời hạn liền đem những thứ này nghĩ xong.
Mặc dù sơn hào hải vị trước mắt, nhưng bừa cơm hôm nay, Vũ Minh Hân ăn đến như bị nghẹn trong miệng.
Lúc tan cuộc, Âu Châu Du nói: “Nếu không chúng ta đưa cháu về! Một mình cháu đi về chúng ta không yên tâm.”
“Không… Không cần đâu ạ, cảm ơn chú, dì ạ.” Đã bị giáo huấn cả một bữa cơm, Vũ Minh Hân hiện tại chỉ có một ý nghĩ: Chính là chạy càng xa càng tốt.
Lại bị giáo huấn nữa, cô ta sẽ phát điên mất.
Đây là cô ta lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh, bắt đầu hoài nghi mình thích Đinh Cẩn có phải là lựa chọn chính xác hay không.
Nếu sau này thật sự gả cho Đinh Cẩn, có bố chồng, mẹ chồng như vậy, sống chung cả đời, có thể sẽ điên mất?
Ở nhà, cô ta cho tới bây giờ đều là rất tự do, cha mẹ đều cưng chiều cô ta như công chúa, thậm chí chưa bao giờ mắng cô ta cả.
Nhìn cô ta chạy trối chết, Âu Châu Du không nhịn được giơ giơ lên khóe miệng, chị cũng không tin sau này Vũ Minh Hân còn dám trở lại. Tới một lần, chị giáo huấn một lần!
Nhất định giáo huấn đến khi Vũ Minh Hân không dám xuất hiện ở bên cạnh Đinh Cẩn nữa mới thôi.
Bởi vì Cố Trường Bình trở lại, Âu Châu Du cũng không có trở về Nhà họ Âu.
Đàm Tiểu Ân cùng Âu Minh Triết cũng trở về chỗ ở của mình.
Tắm xong, nằm ở trên giường, Đàm Tiểu Ân nhận được tin nhắn của nick “Cục cưng nhỏ Hân Hân”:
[Người ơi, ngày hôm nay mình gặp phải chuyện buồn, bạn có thể nói chuyện một chút với mình được không? ]
Đàm Tiểu Ân dựa vào gối, nhớ tới chuyện của Vũ Minh Hân bị dạy đời cả một buổi tối, có thể cảm giác được cảm xúc của Vũ Minh Hân lúc này.
Đổi lại ai gặp phải chuyện tối hôm nay chắc cũng sẽ không dễ chịu.
Chẳng qua là, nhìn thấy Vũ Minh Hân như vậy, Đàm Tiểu Ân chỉ muốn nói hai chữ:
Đáng đời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.