Đàm Tiểu Ân nghe thấy lời của bọn họ, phát hiện mình không can thiệp được quyết định của Âu Châu Du, cũng không nói lời nào.
An tĩnh ngồi ở một bên, nghe bọn họ nói chuyện.
Nhưng mà, nội tâm cũng vô cùng lo âu.
Chung quy sợ mẹ làm ra chuyện mất mặt gì tiếp.
Bà Đàm đối với Âu Châu Du cười một tiếng, “Tôi chỉ có một đứa con gái là Tiểu Ân, lúc ban đầu sinh nó, thiếu chút nữa không có sinh ra được. Thật vất vả đem nó nuôi lớn như vậy, nó giống như bảo bối của tôi, tôi cùng ba nó đều rất thương yêu nó.”
Đàm Tiểu Ân nhìn mẹ, không biết bà ta lúc nói lời này mặt có đau hay không.
Muốn đem cô gả cho Trần Viễn loại người như vậy, là thương cô sao?
Vì bức bách cô nghỉ học, đối với cô lạnh nhạt, cũng là thương cô sao?
Lần trước ở trước mặt người nhà họ Âu, đối với cô một hung hai ác, đó cũng là thương cô sao?
Bất quá, mọi người cũng không phơi bày Bà Đàm.
Âu Châu Du vẫn giữ nụ cười, “vâng, cháu biết.”
Bà Đàm nói: “Minh Triết hiện tại lại như vậy, sau này Tiểu Ân nếu là gả cho nó, nhất định là phải chịu khổ, cho nên, bọn nó muốn kết hôn, thì phải chuẩn bị cho bọn nó một căn nhà mới. Còn có tiền Sính lễ nhà tôi muốn 350 triệu!”
Đàm Tiểu Ân nhíu mày một cái, “Mẹ!”
Chẳng những muốn tiền, còn nói kháy đụng chạm đến Âu Minh Triết, có hạng người như vậy sao? Thật không biết xấu hổ.
Rõ ràng anh giúp mình đóng học phí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378766/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.