Chương trước
Chương sau
“Em đoán chú khẳng định nhớ em rồi, cho nên tới xem một chút.” Đàm Tiểu Ân đi tới bên cạnh bàn, ngồi vào cái ghế bên cạnh, mắt to nhìn chăm chú anh, “Có nhớ em hay không? Có hay không hả?”
Lý Sơn thấy một màn như vậy, yên lặng mà lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng họp.
Anh ta là một con chó độc thân rất tự giác.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, một bộ dáng nghiêm túc, “Đứng đắn một chút, đây là chỗ làm việc.”
“…” Đàm Tiểu Ân không nói gì.
Cô lúc nào không đứng đắn chứ?
Rất đứng đắn được không!
Cô ngồi ở một bên, nhìn Âu Minh Triết, cũng không quấy rầy, chẳng qua là yên lặng mà nhìn anh.
Âu Minh Triết nhìn màn hình laptop một lúc, rốt cuộc không nhịn được nhìn về phía Đàm Tiểu Ân, cùng tầm mắt của cô chạm thẳng vào nhau.
Đàm Tiểu Ân cái gì cũng không làm, chẳng qua là ngồi tại chỗ yên lặng chăm chú nhìn anh, trong mắt tràn đầy sùng bái đối với anh.
Mặc dù bây giờ anh không đứng lên được, mặc dù anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng là cô biết, trong quá khứ, anh chính là một người anh hùng.
Anh là quân nhân, bởi vì bảo vệ quốc gia mới bị thương.
Cho nên, coi như ngồi trên xe lăn thì thế nào? Cái này không mất mặt.
Cô nhìn ảnh chụp anh cho cô, thật là đẹp trai thật là đẹp trai…
Mắt cô nhìn anh càng trở nên long lanh!
Cái ánh mắt này, làm cho trong lòng Âu Minh Triết ấm áp, anh ôn nhu hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh để cho Lý Sơn đi sắp xếp.”
“Muốn ăn lẩu.” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, “lâu lắm rồi chưa được ăn.”
Là người Kinh Châu, mỗi tuần không ăn lẩu, thìnhư có một cảm giác không đầy đủ trong cuộc sống vậy.
Âu Minh Triết cười một tiếng, “Được rồi! Chị anh gần đây mới mở một nhà hàng, chúng ta đi thử xem.”
Đàm Tiểu Ân nói: “Được, nếu không gọi cả chị ấy đi cùng đi! Hai người ăn không có chút náo nhiệt gì cả.”
Ăn lẩu chính là phải náo nhiệt một chút.
Nói xong, Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, đột nhiên lại nhớ tới, chú không thích náo nhiệt.
Cô nhìn anh, “chú không thích ồn ào thì thôi vậy.”
“Không sao đâu, để anh gọi điện thoại cho chị ấy đi cùng.” Cô thích náo nhiệt, vậy thì náo nhiệt một chút.
Từ công ty của Âu Minh Triết đi ra, hai người liền đi nhà hàng lẩu.
Thành phố Kinh Châu, tất cả lớn nhỏ quán lẩu rất nhiều, điểm đặc biệt trong nhà hàng này của Âu Châu Du là thực phẩm vô cùng tươi ngon, sau khi gọi món ăn thì rau quả mới được hái xuống.
Lúc Đàm Tiểu Ân cùng Âu Minh Triết đến, Âu Châu Du còn chưa tới, bất quá đã để cho người chuẩn bị phòng riêng cho bọn họ, nơi này còn có thể nhìn thấy cảnh sông Lưỡng Giang
Đàm Tiểu Ân nhìn thực đơn hỏi, “chú ơi, chú muốn ăn cái gì?”
“Ăn gì cũng được.”
Âu Minh Triết lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, phát hiện vừa nhắc tới ăn, ánh mắt Đàm Tiểu Ân liền tỏa sáng.
“Vậy còn ngài Lý?” Đàm Tiểu Ân nhìn Lý Sơn, bình thường bọn họ đi ăn cơm, đều sẽ gọi thêm Lý Sơn.
Lý Sơn nói: “Phu nhân quyết định là được rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.