Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, cùng với cô tách ra nhiều ngày như vậy, thật sự là anh… Rất nhớ cô.
Đàm Tiểu Ân có chút kinh ngạc, “chú không phải là không thích em với chú ngủ chung sao!”
Mỗi lần trở lại, Âu Minh Triết đều là ngủ một mình, nói đúng ra là không thích cùng người khác cùng ngủ.
Đàm Tiểu Ân cũng sợ mình lăn đến quá lộn xộn, làm ảnh hưởng đến anh.
Kết quả anh lại chủ động mở miệng để cho mình cùng anh cùng ngủ.
“Làm sao, không nguyện ý?” Âu Minh Triết nhíu mày.
Đàm Tiểu Ân nói: “Không, em đi tắt đèn, chú chờ em một chút.”
Sau đó thật nhanh chạy ra cửa.
Kết quả, Âu Minh Triết đợi năm phút cô còn chưa có trở về.
Tắt đèn phải lâu như vậy sao?
Anh đoán Đàm Tiểu Ân là chạy mất rồi, tối nay sẽ không tới nữa.
Cô thường xuyên như vậy mượn cớ liền chạy.
Âu Minh Triết cũng không đợi cô nữa, tự mình lên giường, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, lại luôn cảm thấy có chút mất mát…
Đang lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Đàm Tiểu Ân từ bên ngoài chui vào, nhìn thấy Âu Minh Triết đã ngủ rồi, vội vàng chạy tới, cởi giày, bò lên giường.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân đi ra ngoài vài chục phút mới trở lại, trầm giọng hỏi, “tắt cái đèn mà lâu như vậy sao?”
“Em đánh răng.” Đàm Tiểu Ân sửa lại gối, ở trên gối nằm xuống, ánh mắt sáng rỡnhìn Âu Minh Triết.
Giường rất lớn, chính giữa hai người để lại khoảng cách, Đàm Tiểu Ân tiến vào gần hơn một chút, hỏi: “chú ơi, em nằm sát vào chú được không?
Vừa mới dứt lời, Âu Minh Triết liền đưa tay ra, một tay đem cô kéo gần trong ngực, ở bên tai cô trầm thấp hỏi: “Như vậy có đủ gần chưa?”
Đàm Tiểu Ân: “…”
Cô rõ ràng chỉ là muốn gần anh thêm một chút, nhưng là cái này cũng quá gần đi chứ?
Cô giải thích: “Em không phải là có ý này.”
“tôi biết.” Âu Minh Triết ôm chặt cô, là anh muốn gần cô như vậy, mong được ôm cô vào trong ngực.
Nhất là những ngày cô không có ở đây, cái ý niệm này đã ở trong đầu lặp lại vô số lần.
Cô đại khái sẽ không biết, anh thậm chí có một loại cảm giác muốn trói cô ở bên cạnh mình, không bao giờ muốn cách xa cô.
Đàm Tiểu Ân nằm ở trong ngực Âu Minh Triết, ngửi được mùi hương nhàn nhạt vô cùng dễ chịu trên người anh, có một loại cảm giác vô cùng an tâm.
Coi lật người, dựa lưng vào ở trong ngực anh, ôm lấy cánh tay anh, “chú ngủ rồi hả?”
Âu Minh Triết cúi đầu, hôn một cái lên mái tóc mềm mại của cô, “Không nói cho anh một chút chuyện ở trong trường học sao?”
Đối với chuyện của cô, anh cũng rất tò mò, dù là cii chỉ nói là nói nhảm, anh cũng thích nghe.
Rõ ràng lúc trước, anh thích an tĩnh, ghét nhất người khác ồn ào…
“Không có gì đáng nói a!” Vũ Minh Hân ngược lại là thật đáng hận, nhưng, anh bận rộn như vậy, Đàm Tiểu Ân cũng không muốn kể loại chuyện nhỏ này phiền làm phiền anh.
Âu Minh Triết cưng chiều đưa đưa tay vòng ở trong ngực, “Tùy tiện nói một chút, nói cái gì cũng được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.