Giờ phút này, Âu Minh Triết nhẹ như gió mây ngồi ở chỗ này, thật giống như một cái người hiền lành, nhưng thủ đoạn của anh có bao nhiêu tàn nhẫn, người hiểu anh mới biết được.
Làm xong kiểm tra, Kỷ Minh Viễn đưa Âu Minh Triết đi ra, Đàm Tiểu Ân vốn ở trong phòng nghỉ ngơi chờ bọn họ, nhưng dù sao cũng là cô gái nhỏ, đợi một lát, Đàm Tiểu Ân liền đi ra tìm bọn họ.
Cô đang nhìn chằm chằm trên cửa, liền thấy Âu Minh Triết.
Chú còn ngồi trên xe lăn, được Lý Sơn đẩy, Kỷ Minh Viễn cùng với bọn họ ở chung một chỗ.
“Chú.”
Vừa thấy được Âu Minh Triết, đôi mắt đen của cô liền sáng lên, giống như là thấy được tia sáng duy nhất trong bóng tối.
Cô đi tới trước mặt Âu Minh Triết, “mọi người đã kiểm tra xong sao?”
Cái này bệnh viện rất lớn, cô rất sợ lạc đường.
Âu Minh Triết nói: “Ừm.”
Lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Kỷ Minh Viễn đứng ở một bên, không nhúc nhích mà nhìn bọn họ.
Theo sự vui mừng trong mắt Đàm Tiểu Ân, đến sự bao dung chứa trong mắt Âu Minh Triết, nhìn đến rõ ràng.
Bình thường Âu Minh Triết tới đây, ngay đến người một nhà đều không mang theo, hôm nay lại mang theo con nhóc này…
Nhất là, con nhóc này lại gọi Âu Minh Triết chú?
Âu Minh Triết mới hai mươi bảy tuổi!
Lại bị người ta gọi như vậy…
Nhìn lại Âu Minh Triết, giống như đang rất hưởng thụ cách xưng hô này.
Kỷ Minh Viễn cũng là một người tinh mắt, nhìn ra được con nhóc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378690/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.