🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Có thể là sợ người trong nhà sẽ khổ sở, cũng có thể là lòng tự tôn cao, không muốn mọi người biết đến bộ dạng thương tật của anh.
Đàm Tiểu Ân nói: “Nhưng em muốn di.”
“Không được, tôi tự đi là được.”
“Không cho em đi em không gả cho chú nữa!” Đàm Tiểu Ân nói.
Mặt Âu Minh Triết đen lại: “Em dám!”
Dì Ngô từ phòng bếp đi ra, nghe được đoạn đối thoại của cả hai liền nhịn không được cười lên.
Từ ngày có Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết đã nói nhiều hơn trước rất nhiều!
Nếu như trước đây, ai có thể tưởng tượng được anh sẽ bình dị như thế nói chuyện với người khác?
Vì Đàm Tiểu Ân cứ quấn lấy, khi Âu Minh Triết đến bệnh viện vẫn phải dẫn cô đi theo.
Nói thực lòng, anh đã trưởng thành đến bây giờ, ngoài trừ Đinh Cẩn hồi ba tuổi cũng không ai dám quấn lấy anh như thế này.
Anh hết cách với Đàm Tiểu Ân, mới phải dẫn cô cùng đi.
Có điều khi vừa đến bệnh viện, anh liền để Đàm Tiểu Ân ở lại phòng nghỉ, còn mình thì tự đi khám.
Kỷ Minh Viễn mặc áo blue trắng, nhìn Âu Minh Triết với cảm xúc gần đây đã trở nên tốt lên nhiều, nói: “Gần đây tối đi ngủ chân rất đau đúng không?”
“Ừm.” vẻ mặt Âu Minh Triết rất điềm đạm.
Kỷ Minh Viễn nói: “Đây là dấu hiệu tốt, tuy còn cần thời gian, nhưng sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
Thời gian trước, chân Âu Minh Triết là không còn bất cứ cảm giác gì, cho nên mọi người đều cho là sau này anh sẽ không thể đứng lên được nữa.
Lý Sơn đứng ở một bên, nghe được lời của Kỷ Minh Viễn, rất vui mừng…
Chính Âu Minh Triết lại nhìn rất là rất bình tĩnh.
Đôi con người màu cà phê của Kỷ Minh Viễn nhìn về phía Âu Minh Triết: “Làm sao, không vui sao?”
“Cũng tạm.” Từ khi sau khi bị thương, trải qua quá nhiều, hiện tại ngược lại có chút chết lặng.
Kỷ Minh Viễn nói: “Nếu như chú dì mà biết, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Nhà họ Âu chỉ có Âu Minh Triết một đứa con trai, ba mẹ của Âu Minh Triết đều rất coi trọng cái này, Kỷ Minh Viễn cũng biết.
Âu Minh Triết nói: “Trước đừng nói cho bọn họ biết.”
Cũng không biết lúc nào mới có thể tốt lên, anh nghĩ nói cho bọn họ biết chậm một chút.
Hơn nữa…
Anh cơ hồ có thể tưởng tượng, biết chân của anh muốn khá hơn, nhất định có không ít người sẽ lấy lòng nịnh hót, hiện tại anh có chút phiền loại cảm giác này.
Ngược lại từ sau khi bị thương khoảng thời gian này an tĩnh.
“Được rồi.” Kỷ Minh Viễn nhìn Âu Minh Triết một cái.
Âu Minh Triết người này tâm tư luôn luôn thâm trầm.
Anh ta cùng Âu Minh Triết là bạn học, sau đó ở trong quân đội, anh ta là quân y, quan hệ cùng Âu Minh Triết cũng gần, nhưng coi như như thế, anh ta cũng không dám ở trước mặt Âu Minh Triết quá mức càn rỡ.
nhà họ Dương đối với mảnh đất khu bắc kia, nhìn chòng chọc thời gian hai năm, chỉ kém chút là tới tay, ít ngày trước, bị Âu Minh Triết trực tiếp đoạt đi, không người nào biết anh dùng thủ đoạn gì.
Nghe nói chuyện này, ông Dương bị tức đến nổi mấy ngày không thể xuống giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.