Chương trước
Chương sau
Diệp Tuệ quay đầu nhìn cô bé, khẽ xoa đầu cô mà nói:
"Tiểu Nghiên, chuyện này chị không làm chủ được, em về hỏi cha em xem, nếu được thì chị sẽ giúp em."
Đường Nghiên nghe cô nói như vậy, đôi mắt sáng lên, vội vàng chạy về nhà, kéo theo người cha đến.
Người cha nghe Đường Nghiên nói:
"Con không muốn chôn vùi thanh xuân ở nơi hoang vu vắng vẻ này đâu, con muốn lên thành phố học tập, sau đó kiếm một công việc ổn định, nuôi cha suốt quãng đời còn lại. Con không muốn cha vì kiếm tiền mà làm những việc thất đức kia!"
Người cha nghe xong, nước mắt lăn xuống, ôm chặt lấy cô bé, khàn giọng nói:
"Được, cha chờ con công thành danh toại trở về!"
Nói xong, ông hôn nhẹ vào trán Đường Nghiên, trơ mắt nhìn Đường Nghiên cùng hai người Diệp Tuệ và Cố Trì bước lên trực thăng.
Chiếc trực thăng càng ngày càng bay xa, đến khi nó khuất hoàn toàn, người cha mới trở về.
...
Cố Đình Bắc rơi xuống từ trên đỉnh núi tính đến bây giờ cũng đã được 4 ngày.
Hắn nhìn người con gái còn đang hôn mê sâu nằm trên giường, lông mày nhíu chặt.
Bốn ngày rồi mà La Tiểu Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, thật sự là hắn đã sắp mất hết kiên nhẫn.
Nếu không phải nơi này không quen biết ai, lại mất hết tiền bạc, hắn đã sớm vứt bỏ người phụ nữ vướng víu này.
Suốt bốn ngày nay ăn nhờ ở đậu nhà người ta, lúc đầu bọn họ còn tử tế tiếp đãi hắn, kết quả đến ngày thứ hai, thái độ của bọn họ thay đổi hoàn toàn.
Chủ nhà đứng trước mặt hắn, trước khí thế của hắn vẫn không kinh sợ mà nói:
"Chàng trai, cậu cũng biết, trên đời này không có gì là miễn phí, chúng tôi dù sao cũng chỉ là nông dân, không giàu có gì cho cam, không nuôi nổi hai miệng ăn, cậu là thanh niên trai tráng sức dài vai rộng, hẳn là nên đi làm chút công việc để kiếm cái ăn, cái mặc. Bây giờ tôi tính thế này, cậu giúp tôi đào hết bốn ruộng khoai ngoài kia, tôi trả cho cậu 2 triệu, cậu dùng tạm, sau đó kiếm công việc lâu dài mà làm."
Nực cười, lúc đó hắn không thèm nghĩ đã vội từ chối.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, nào có chuyện động tay động chân làm mấy công việc cực nhọc này?
Chủ nhà vốn đã cho hắn cơ hội, lại thấy hắn không biết điều như thế, đành bất đắc dĩ thở dài mà nói:
"Nếu cậu không đồng ý, e là tôi cũng không giữ cậu lại trong cái nhà này được!"
Nói xong, không hề nể tình mà chỉ vào La Tiểu Tuyết đang hôn mê trên giường, ra hiệu hắn đem cô chuyển đi nơi khác.
Cố Đình Bắc vốn là người coi trọng thể diện, bị đuổi thẳng thừng như vậy, hắn không chút do dự rời đi.
Chỉ là... rời đi được một ngày, hắn đã đói bụng không chịu nổi, suy đi nghĩ lại, cuối cùng đành cắn răng, kéo theo La Tiểu Tuyết còn đang bất tỉnh nhân sự trở về căn nhà đó.
Hắn gõ cửa, chủ nhà mở cửa ra, nhìn thấy hắn, dường như không bất ngờ lắm, chỉ nhàn nhạt hỏi:
"Đổi ý định rồi sao?"
Cố Đình Bắc gật đầu, nếu hắn không đồng ý thì có khả năng sẽ chết đói.
Chủ nhà đem cơm ra cho hắn ăn, sau đó dẫn hắn ra ruộng khoai, hướng dẫn hắn làm từng bước một.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng Cố Đình Bắc cũng miễn cưỡng làm được, hắn là công tử nhà giàu, bây giờ lại lưu lạc đến bước đường này.
Hiện tại đối với hắn mà nói, giữ được mạng sống mới là quan trọng, thể diện gì đó, có cũng được, không có cũng không sao.
Cái nắng chói chang giữa mùa hè khiến Cố Đình Bắc không cách nào chịu được, hắn gắng sức làm đến chiều muộn, sau đó trở về nhà.
Tính đến bây giờ, hắn đã làm công việc này được hai ngày, thời gian hai ngày quá ngắn, hắn vẫn chưa thể thích ứng nổi với cuộc sống thôn quê nghèo khó này, về đến nhà lại thấy La Tiểu Tuyết không biết sống chết trên giường, tâm tình càng thêm bực bội.
Ngày mai, nếu La Tiểu Tuyết còn không tỉnh, có lẽ hắn phải bỏ cô ta lại rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.