Mặc dù chỉ còn 20% pin, nhưng nhiêu đây là đủ rồi!
Cô gọi cho Cố Trì, khoảng năm hồi chuông mới nghe bên kia bắt máy, giọng nói gấp gáp xen lẫn lo lắng của anh truyền vào tai cô:
"Tuệ Tuệ phải không?"
"Ừm!"
Giọng anh run run, dường như không thể tin được, dồn dập hỏi cô:
"Em bị thương có nặng lắm không? Em đang ở đâu, nói cho anh biết đi, anh đến cứu em ngay lập tức!"
Nơi đây vắng vẻ hoang vu nên sóng điện thoại khá yếu, cô nghe cái được cái không, sau khi sắp xếp lại từ ngữ, đại khái cũng hiểu được ý của anh, cô nhẹ giọng trả lời:
"Em không sao, xước nhẹ ở cánh tay thôi! Em chia sẻ địa chỉ cho anh, anh theo đó mà đến."
Vừa nói vừa làm, sau khi chia sẻ xong, màn hình lập tức đen thui.
Điện thoại tắt nguồn!
Diệp Tuệ thở dài, chờ đến khi anh tìm được nơi này, chắc cũng mất gần một tuần.
Suốt một tuần, cô không thể nhịn đói được, đành phải đi kiếm chút gì ăn vậy!
Cô đi rất lâu, đi đến hai chân đều mỏi mới tìm được một luống khoai. ngôn tình hài
Có khoai, tức là nơi đây có người sinh sống?
Trong lòng cô dấy lên hy vọng, vội vàng tìm kiếm khắp xung quanh.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy một xóm nhỏ.
Nơi đây có khoảng hơn mười hộ gia đình, cô đi đến trước một ngôi nhà trong đó, khẽ gõ cửa.
Cửa được mở ra, lọt vào mắt cô là khuôn mặt cau có của một người phụ nữ trung niên.
"Có chuyện gì?" Bà ta nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ngot-ngao-tong-tai-sung-lat-troi/1300036/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.