Khi Diệp Nhất Thành và Vu Bảo chết, linh hồn bọn họ nắm lấy tay nhau lang thang dạo phố.
Bất ngờ gặp lại người quen chính là Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng trông bộ dáng vẫn như lúc xưa vẫn là một thanh niền nhưng đã mất đi vẻ trẻ con nhút nhát, hiện tại đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Sau khi mất đi, Vu Bảo và Diệp Nhất Thành cũng đã lấy lại được kí ức của nhiều kiếp trước, chỉ khác hiện tại không còn vòng tơ nguyệt nữa... Nó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai.
Nhìn đôi bàn tay siết chặt vào nhau. Ngọc Hoàng mỉm cười rất kì lạ.
"Diệp đại tiên nhân, nên về thôi... Về trời với ta đi."
"Không muốn... Tôi đã chán cái cảnh nhàm chán trên đó. Chỉ muốn làm một người bình thường, cùng người mình yêu ngao du từ kiếp này sang kiếp khác."
Đôi mắt thâm tình nhìn Vu Bảo bên cạnh. Ngọc Hoàng không nói gì nữa rồi biến mất.
Cả hai lại tiếp tục ngao du đây đó, hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau, không có ý định sẽ đi đầu thai. Lâu lâu lại đi thăm Vu Đại Song, cậu em trai này cũng rất vui mừng đãi cho bọn họ một bàn ăn thật lớn.
Bình yên một thời gian, trong một ngày tuyết rơi lạnh lẽo. Vu Bảo nắm tay Diệp Nhất Thành tung tăng nghịch tuyết.
"Em muốn ăn kem."
Diệp Nhất Thành cười khẽ cốc đầu người nọ.
"Lạnh."
Vu Bảo cũng không cau có mà lém lĩnh chạy quanh người hắn sau đó lại nhảy chân sáo, vừa nhảy vừa hát vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3615796/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.