Từ Phong đang ngồi lau tay lau mặt cho Hải Đăng, anh sờ lên khuôn mặt ấy... Ngày càng gầy đi, khuôn mặt tái nhợt không sức sống, nhiều lúc ôm cậu anh cứ tưởng chừng đang ôm một con búp bê sứ vậy, mong manh, dường như có thể biến mất trong tay anh bất cứ lúc nào. Nhiều lúc anh cứ tưởng là không biết Hải Đăng còn tồn tại không? Hay là đây chỉ là cái xác. Hồn của cậu chắc là đã ham chơi đi đầu rồi... Đi quên đường về, quên rằng anh ở đây chờ.
"Bảo bối à, nếu em có nghe. Xin em hãy mau tỉnh lại đi. Anh không thể chờ nữa, mẹ muốn có cháu bế, mẹ muốn có con dâu... Anh cũng muốn được hạnh phúc... Em mau tỉnh lại đi... Anh cho em một tuần nữa tỉnh lại. Nếu em không tỉnh, anh sẽ từ bỏ, không đợi nữa." Từ Phong cứng rắn ra lệnh, anh không còn yếu đuối như lúc cậu mới hôn mê nữa.
Anh đứng dậy đi cất khăn, bàn tay Hải Đăng chợt cử động nhẹ. "Từ Phong... Em xin lỗi... Nếu thật anh không thể chờ... Em chúc anh hạnh phúc "
Thời gian trôi qua, anh gọi mẹ về. Theo lời Từ Phong, bố mẹ Từ Phong đi vào bệnh viện... Hai người đã biết tình trạng của Hải Đăng lúc mà hai người về thôi nôi Vu Hạ thì Từ Phong đã nói cho hai người nghe.
"Từ Phong à, con thật sự muốn vậy sao? " Mẹ Từ hỏi với giọng điệu lo lắng.
"Dạ... Chỉ còn hai ngày, con đã cho em ấy thời hạn. Mẹ chuẩn bị hôn lễ đi." Từ Phong khẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3550439/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.