Vu Bảo cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Cậu do hôn mê đã lâu nên lúc mở mắt ra có chút không quen. Ngón tay cử động rồi từ từ đưa lên gở ống thở xuống... Miệng mấp máy gọi Diệp Nhất Thành đang lo bế con cho uống sữa. Vu Bảo yếu ớt gọi.
"Thành... Chồng..."
Diệp Nhất Thành nghe tiếng liền ngước đầu lên.
" Vợ... Cuối cùng em cũng đã tỉnh..." Diệp Nhất Thành phản ứng rất nhanh, anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Anh đặt con xuống nôi, vội vã ôm lấy vợ mình rất nhẹ nhàng, giống như sợ cậu như mảnh tuyết mỏng manh sẽ vỡ ra. Nước mắt hạnh phúc trào trực rơi.
"Bảo bối... Bảo bối, em tỉnh rồi... Em thật giỏi, cảm ơn em." Anh hạnh phúc liên tục cảm ơn cậu đã tỉnh lại, vì anh cũng được vì con cũng được, chỉ cần cậu tỉnh là được.
" Em...nằm đây...bao lâu?" Cậu nhỏ tiếng thì thầm.
" Hơn ba tháng... Đã hơn ba tháng... Bốn tháng... Anh cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết nó rất lâu." Đối với anh khoảng thời gian đó như mấy chục năm chứ không phải là vài tháng nữa, nó rất lâu.
" Con... Con..." Vu Bảo liếc mắt sang thấy liền đòi con.
Diệp Nhất Thành vội bế con lên cho Vu Bảo xem. Bé con có nét mặt giống anh, ánh mắt giống cậu. Rất đáng yêu. Vu Bảo từ từ đưa tay lên sờ mặt con. Cậu cảm động đến phát khóc. Lúc bị trúng đạn cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp anh, gặp con nữa... Nhưng thật sự là đã được gặp, không phải mơ. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2986969/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.