Vu Bảo được anh chăm sóc rất tốt, cưng chiều lắm nên đâm ra cậu ít sợ anh hơn trước. Anh đang ở trong phòng lo làm việc còn cậu thì đi lang thang khắp nhà, anh nhìn ra thấy vậy cảm thấy buồn cười nên mỉm cười rồi làm việc tiếp... Vu Bảo vô thức đi vào phòng anh, đi tới chỗ anh làm việc nhìn vào tấm danh thiếp của anh.
"Diệp... Nhất... Thành." Vu Bảo bập bẹ đọc tên
Nghe thấy tên anh vội ngước mắt lên nhìn cậu. Không tin vào tai mình.
"Em vừa mới nói gì?" Anh ngạc nhiên.
" Diệp. Nhất. Thành." Vu Bảo tiếp tục bặp bẹ lặp lại.
Anh không nghe nhầm... Mèo nhỏ đang gọi tên anh, anh vui mừng kéo mèo nhỏ vào lòng ôm con mèo ốm không chút thịt dù anh cho ăn cỡ nào cũng không mập nổi vào lòng, hôn lên đôi má phúng phính trắng hồng của bé con.
Vu Bảo cảm thấy lạ, dạo này hễ bị anh ôm là tim mình lại đập loạn nhịp... Cậu không quen nên vội đứng dậy đi ra chỗ khác, anh nhìn theo... Bé con dạo này là vậy đấy luôn né tránh khi anh ôm hay hôn lắm, anh buồn lắm chứ, anh muốn biết tại sao... Là do bé con ghét anh hay sao? Nhưng anh không biết được lí do vì bé con không bao giờ nói chuyện, từ lúc ở đây đến giờ cậu chỉ nói được " mát, Diệp Nhất Thành" mà thôi... Anh phải làm sao bé con mới chịu nói nhiều hơn đây. Anh chắc là đang bị trả báo rồi, trước kia vô tâm với người khác bao nhiêu giờ phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2987016/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.