Hôm qua đến giờ trời cứ mưa, hôm nay lại kèm theo sấm chớp nữa chứ. Vu Bảo đang ngủ thì đột nhiên sấm đánh cái đùng làm cậu giật mình dậy, định chạy trốn thì bị Diệp Nhất Thành kéo tay lại ôm vào lòng. Cậu run rẩy bật khóc. "Sợ... Sợ lắm..."
Anh xoa lưng cậu an ủi. "Đừng sợ, anh đây, ngoan... Sau này sợ thì cứ tìm anh đừng bỏ trốn... Có được không?." Anh nhẹ giọng dịu dàng.
Vu Bảo run rẩy nằm trong lòng anh im lặng được lát sau thì thiếp đi. Bé con của anh từ sau hôm qua đến giờ ngoan lắm đã chịu nói chuyện với anh tuy là có vài chữ thôi nhưng cũng làm anh vui rồi, Diệp Nhất Thành tự nhũ bản thân sẽ cố làm cho bé con nói chuyện nhiều hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau Vu Bảo tỉnh dậy, anh dẫn cậu vệ sinh cá nhân rồi khoác thêm áo vào cho bé con, do mới mưa xong nên trời vẫn còn lạnh, Vu Bảo vẫn còn bệnh nên anh lo cậu sẽ bị nặng hơn. Anh lục tủ đồ mới mua cho Vu Bảo lôi ra đôi bao tay, tất, mũ len và thêm cái choàng cổ... Mặc vào cho cậu... Cực ấm. Anh nhìn cậu cứ như cục bông nhỏ vậy, nhìn rất đáng yêu, bất giác không kìm được anh nựng má cậu một cái cưng chiều, Vu Bảo chớp mắt nhìn anh, cậu đưa tay lên sờ lại mặt anh, làm anh bật cười... Mèo nhỏ nay còn biết bắt chước nữa cơ đấy.
Nhưng anh bỗng nhiên thở dài, đã mặc nhiều đồ như vậy mà nhìn Vu Bảo chẳng to hơn bao nhiêu, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2987013/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.