Từ Phong từ sau khi ba mẹ đi anh không quan tâm Hải Đăng nữa. Anh hay đi đâu một mình, bỏ Hải Đăng ở công ty với Vu Bảo... Hải Đăng nhận ra điều khác lạ nhưng không nói ra. Lũi thủi đi về một mình không chờ anh đón nữa. Suy nghĩ nhiều chuyện buồn đến bật khóc.
"Anh ấy bỏ mình rồi. Chán mình rồi. Có lẽ ghét mình rồi. Đồ nói dối. Hứa sẽ yêu mình vậy mà..." Vừa nói nước mắt rơi không ngừng.
Hải Đăng cúi gầm mặt xuống đất mà đi, không để ý vấp phải viên đá mà ngã... Tưởng ngã xuống đất rồi nhưng không. Hải Đăng va vào bờ ngực của ai đó... Ấm áp và mùi rất quen.
Cậu ngước gương mặt đẫm lệ lên.
"Từ... Phong... " Hải Đăng cứ tưởng mình nhớ anh đến hoa mắt.
" Cẩn thận chứ, lúc nào cũng vụng về cả. Sao lại khóc. " Từ Phong xót xa lau nước mắt cho cậu.
Từ Phong ôm lấy bảo bối của mình vào lòng.
"Anh chán em rồi đúng không... Muốn bỏ em rồi đúng không?" Hải Đăng không kìm được mà nói ra những câu hỏi trong lòng.
"Ngốc ai bảo thế?" Vừa nói vừa lôi từ trong túi ra vật gì đó. "Vì chuẩn bị cho em cái này."
Từ Phong cầm một cái hộp mở ra rồi quỳ xuống trước mặt Hải Đăng. Là chiếc nhẫn.
"Anh đã rất tốn công, tự tay làm nó. Anh không biết lãng mạn nên chỉ có thể làm thế này. Anh cầu hôn với ánh sáng của anh tại đây. Chấp nhận làm vợ của anh nhé Hải Đăng." Từ Phong vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2986975/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.