Hắn ta kêu người bao quanh hai anh... Hai anh đều đang bế người của mình trên tay tình thế lúc này thật sự thất thủ, không còn hy vọng nữa, hắn ta cười đắc thắng.
" Ha ha sao hả Diệp Tổng, giám đốc Từ. Bình thường ngông cuồng không xem tao ra gì, đến nhìn một cái cũng chán ghét. Sao bây giờ lại hèn như con chó mất chủ vậy?"
"Trước khi chết còn gì trăn trở không. Công ty không ai quản khi hai mày chết vậy thì mau trao quyền điều hành cho tao đi... Tao sẽ trông coi nó thật tốt." Ông ta vẻ mặt như một kẻ điên mà cười không ngừng.
"Tôi thà để nó biến mất còn hơn giao cho kẻ cặn bả như ông." Diệp Nhất Thành lạnh lùng nói.
" Mày thật giống con mẹ mày, đến khi chết vẫn cứng đầu." Ông ta trừng mắt tức giận.
" Ông đang nói gì? Đừng lôi bà ta vào đây." Diệp Nhất Thành ghét bỏ.
"Sao? Mày vẫn hận bà ta sao? Ngu ngốc. Sắp chết đến nơi rồi nên để tao nói cho mày biết... Bà ta chỉ là một con đàn bà ngu xuẩn, hi sinh vô ích cho hai cha con mày để rồi đến chết vẫn bị hận, bà ta định dùng bản thân để đổi lại tiền từ tao để hai cha con mày được sung sướng, tao chỉ thấy bà ta đẹp mà muốn chiếm lấy... Tao chỉ chặn đường làm ăn của ba mày mà thôi, tao ra điều kiện có được bà ta thì tao sẽ tha cho ba mày, chỉ nhiêu đó mà đã làm bà ta gục ngã vào vòng tay tao... Lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2986974/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.