Bị quản lý chặt chẽ mỗi ngày, quanh năm ông ta chỉ nhìn thấy mỗi người phụ nữ đến đưa cơm và quét dọn vệ sinh cho mình. Mấy năm đầu ông ta còn tìm cách bỏ trốn, nhưng sau khi thấy không có bất kỳ tia hi vọng nào cả, ông ta đành bỏ cuộc. Tất cả thời gian ông ta đều dùng vào việc đọc sách, thế nhưng đọc hết sách trong biệt thự rồi, người em trai tốt của ông ta cũng không thèm đến đổi sách. Cái cảm giác khó chịu, buồn chán mà bí bách ấy ông ta không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa nên ông ta đành nghĩ ra chuyện làm để giết thời gian. Trong một lần tình cờ, ông ta vô tình gặp được một người là thuộc hạ cũ từng làm việc dưới quyền mình, sau lần đó dần dần ông ta mới phát hiện ra bản thân thực sự có khả năng làm nên chuyện gì đó, nhờ vậy mà mới có thành tựu như ngày hôm nay.
“Hai mươi năm mài kiếm, quả thực là có thể thành công. Làm sao ông biết tôi là cháu ngoại của ông?” Chuyện này cũng khiến Tư Mộ Hàn rất khó hiểu, mẹ anh mất sớm như vậy, cho dù ông ta có điều tra cũng khó có thể tra ra được. Hơn nữa, dường như ông ta đã phát hiện ra chuyện này từ rất sớm, nếu không thì gia tộc Húc Nhật cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy sau khi Giang Húc Đông bị bắt đi.
“Mẹ cậu lúc đó bị tôi đưa đi, nhưng ở phía sau tôi vẫn có một chút quyền lực, tôi đương nhiên sẽ phải người đi tìm rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390960/chuong-3854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.