“Phong, có phải anh muốn về không? Em không sao đâu, buổi tối khi anh trở về tiện thể đón Hướng Minh về là được.” Cô khịt mũi, không cần nghĩ cô cũng biết Tư Mộ Hàn muốn làm cái gì, vội vàng mở miệng ngăn cản.
Bây giờ công ty đang bận như vậy, mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể nghĩ đến được, sao còn chỗ cho cô gây rối chứ.
“Hạ, em ngoan ngoãn đợi tối anh về nhé.” Một bên là công ty, một bên là vợ yêu của anh đã khỏi hơn rất nhiều, Tư Mộ Hàn suy nghĩ một chút, nhíu mày ở lại.
Sau khi đến đây, kẻ thù xung quanh và những người có ý xấu dường như đột nhiên biến mất vậy, đã bình yên rất lâu.
Mùa đông đến rồi, tuyết rơi cả một đêm, buổi sáng khi thức dậy, bên ngoài đã là một màu trắng xóa. Hôm nay là ngày công tước Otto rời khỏi, dù sao chủ nhà cũng không ở đây, nơi đây chỉ là nơi ông ta để lại cho Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn luyện tập, căn cứ cuối cùng thật sự ở Châu Âu.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, sau một năm hai người Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn cũng qua đó.
Trong phòng chờ VIP ở sân bay, Nguyễn Hướng Minh có chút không nỡ ôm đùi Công tước Otto: “Ông ơi, lần sau bao giờ ông mới trở về thăm cháu chứ? Giáng sinh ông có về với bọn cháu không?”
Đoạn thời gian này nếu như hỏi cậu bé chơi với ai vui nhất, thì không còn nghi ngờ gì mà chính là Công tước Otto. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390851/chuong-3745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.