Cậu bé uất ức thút thít mà gọi một tiếng: “Bố cướp mẹ con đi rồi, đã một thời gian rất lâu rồi con không được gặp mẹ, sáng hôm nay mẹ vẫn luôn không rời giường, con đợi một thời gian thật lâu mẹ vẫn đang ngủ. Bố bảo con không được quấy rầy mẹ, lời còn chưa nói hết thì ông ấy đã chạy lên trên lầu, chắc chắn là ông ấy muốn chiếm lấy mẹ rồi, không cho con nói chuyện với mẹ. Ông ấy là đồ trứng thối.”
Càng nói lại càng cảm thấy uất ức, thằng bé vừa nói vừa úp mặt vào trong lồng ngực của Nguyễn Kiến Định khóc hu hu hu.
Nghe cậu nói như vậy thì thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, Nguyễn Kiến Định chỉ có thể cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để biểu cảm của bản thân nghiêm túc hơn một chút.
Nhưng cái tên Tư Mộ Hàn này cũng thật là, kết hôn xong cũng không biết bớt bớt lại, đúng thật là…
Lắc đầu ho nhẹ hai cái.
Nguyễn Kiến Định gõ lên trán của Nguyễn Hướng Minh một cái, để cậu bé nhìn anh ta: “Hướng Minh, bố và mẹ của con, bọn họ đã tách ra một thời gian dài như vậy, bố con quấn lấy mẹ con một chút cũng là chuyện bình thường mà. Con nghĩ một chút xem, nếu như con và mẹ con tách ra một thời gian lâu như vậy, có phải cũng sẽ muốn quấn lấy cô ấy không? Chúng ta đã là đứa trẻ lớn rồi, phải học được sự thông cảm của người trưởng thành có phải không?”
Vừa nói xong, Nguyễn Kiến Định thở dài, công việc đã đủ mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390850/chuong-3744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.