Nhưng dù sao cũng là một nghệ sĩ của công ty mình, lại vì giúp đưa điện thoại đến cho anh mà bị va chạm, về tình hay về lý anh cũng vẫn nên chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ Tần Nhân lại để anh khiêu vũ với Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, nhưng lúc này Tần Nhân đã tìm tới.
Tần Nhân vội vàng nhìn về bên này một chút sau đó đi tới, cũng không hề chút ý đến ở đây còn có Tiêu Văn.
“Tri Dân, Tiểu Lệ, đến lượt các con khiêu vũ, tại sao các con còn ở đây? Mẹ nói cho các con…vị này là?” Sau khi đến gần, lúc này Tần Nhân mới nhìn rõ Tiêu Văn.
Tần Nhân nhìn Cố Tri Dân với anh mắt nghi ngờ.
“Mẹ Cố, chúng ta đi vào trước đi.” Thẩm Lệ vẫn luôn im lặng lúc này khoác lấy cánh tay Tần Nhân, cười nói: “Đã lâu rồi không thấy mẹ Cố khiêu vũ, điệu nhảy đầu tiên này vẫn là mẹ Cố và chú Cố nhảy cùng nhau với nhau mới phải…”
Tần Nhân cũng nhận ra rằng Tiêu Văn tìm Cố Tri Dân có việc, bà không hỏi nhiều, cười tủm tỉm nói với Thẩm Lệ: “Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Văn nhìn bóng lưng Tần Nhân và Thẩm Lệ rời đi, ánh mắt lóe lên: “Cố tổng, vị phu nhân vừa rồi là mẹ của anh sao?”
“Ừm.” Cố Tri Dân liếc cô ta một chút, mặt mũi đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Cô đi theo tôi.”
Vốn anh muốn khiêu vũ cùng Thẩm Lệ, lúc này Tiêu Văn đến khiến kế hoạch nhảy của anh không thành, nhưng vì Tiêu Văn đưa điện thoại đến cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389600/chuong-2392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.