Còn Nguyễn Tri Hạ đưa Tề Thành vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nguyễn Tri Hạ bước vào trước, vừa mới bước được hai bước, liền nghe thấy giọng nói của Tề Thanh ở phía sau: “Đợi đã.”
“Sao vậy?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu hỏi.
Ánh mắt của Tề Thành nhìn chằm chằm vào phòng nghỉ ngơi.
Nguyễn Tri Hạ dường như hiểu ra điều gì, bèn đứng yên ở đó.
Giây tiếp theo, Tề Thành thấp giọng khẽ hỏi: “Tự ra đây, hay để tôi vào đó lôi ra.”
Phòng nghỉ ngơi có người?
Ha Tri Hạ cẩn thận nhìn cánh cửa phòng nghỉ, chỉ thấy cánh cửa khép hờ không khóa.
Những lúc cô không đem Tư Nguyễn đến công ty, dường như cô đều không dùng đến phòng nghỉ ngơi.
Cô không dùng đến phòng nghỉ, căn phòng đó cơ bản đều được đóng lại.
Mà lúc này căn phòng lại chỉ được khép hờ, có thể chứng minh được ban nãy có người tiến vào phòng nghỉ.
Lúc phát giác ra được Nguyễn Tri Hạ và Tề Thành đang bước vào, liền trốn vào phòng nghỉ.
Vậy nên không kịp đóng cửa cẩn thận, chỉ có thể khép vào như vậy.
Nếu như cố ý đóng cánh cửa lại, sẽ phát ra âm thanh khiến cho Nguyễn Tri Hạ chú ý đến.
Nhưng cho dù cái người lẻn vào đây có tính toán như thế nào, cũng không thể ngờ rằng Tề Thành sẽ đến đây cùng Nguyễn Tri Hạ.
Nếu như chỉ có một mình Nguyễn Tri Hạ, cô nhất định sẽ không phát hiện ra cửa phòng nghỉ không được đóng lại, càng không thể biết được có người vào phòng.
Qua vài giây sau, phòng nghỉ được mở ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389121/chuong-1912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.