Lưu Chiến Hằng mặc một bộ tây trang màu xám tro nhạt, nhìn sạch sẽ mà dịu dàng, càng lúc càng giống một giáo sư đại học.
Cũng phải, trước đây anh ta là bác sĩ tâm lý, chẳng phải là rất giống bác sĩ tâm lý sao?
“Có thể không kinh ngạc hả? Bây giờ đến cả loại hoạt động này anh cũng tham gia. Là do nhàm chán rảnh rỗi quá sao?”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được mà châm chọc.
Lưu Chiến Hằng đã quá quen với kiểu nói chuyện của Nguyễn Tri Hạ, cũng không thấy ngại, trái lại trả lời vô cùng nghiêm túc:
“Mấy ngày nữa trường học mới khai giảng.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không thú vị, cười lạnh một tiếng, không thèm nói chuyện nữa.
Sau đó cô nhẹ nhàng dựa về phía sau, bấm điện thoại thoát khỏi trang mạng, tiện tay xóa sạch lịch sử tìm kiếm, sau đó mới cất điện thoại đi.
Tần Thủy San bên đó rời khỏi người đang nói chuyện với cô ta. Cô quay đầu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, liền đi tới,
Tần Thủy San vừa nhìn liền thấy Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng đang nói chuyện, lúc đi tới liền hỏi Nguyễn Tri Hạ:
“Vị này là….?”
Lưu Chiến Hằng cũng biết Nguyễn Tri Hạ sẽ không chủ động giới thiệu. Anh ta cực kỳ tự giác vươn tay với Tần Thủy San:
“Tôi họ Lưu.”
“Chào anh Lưu, tôi họ Tần.”
Nguyễn Tri Hạ quan sát Lưu Chiến Hằng, cảm thấy anh ta đáng tin hơn nhiều so với Tạ Ngọc Nam kia.
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn Tần Thủy San liền biết cô ta đang nghĩ gì.
Nhưng mà Nguyễn Tri Hạ cũng không giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388832/chuong-1624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.