Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tâm trạng của mình có chút vấn đề, có lẽ là bởi vì trước kia Tư Mộ Hàn coi trọng cô, làm rất nhiều chuyện vì cô.
Cho mãi đến giờ phút này, cô cũng vẫn có loại ảo giác đó.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Sau đó, cô ngồi xổm xuống, nói mấy câu với Tư Nguyễn, liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài, Tư Nguyễn liền leo lên cái ghế trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn.
Vóc dáng cô nhóc rất nhỏ, ngồi ở trên ghế dùng hết sức lực ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn vào chính giữa tài liệu, vừa vặn nhìn được vào ánh mắt giống mình y đúc của Tư Nguyễn.
Tư Mộ Hàn khép văn kiện lại, thả lỏng người, giọng nói cũng hòa hoãn hơn nhiều so với khi nói chuyện cùng Nguyễn Tri Hạ, hỏi: “Khát nước sao?”
Tư Nguyễn lắc đầu, cứ như vậy ngồi ở trên ghế nhìn anh, không nói lời nào.
Sau đó, cô bé lấy từ trong túi ra cây kẹo mút mà Thời Dũng vừa cho mình, đưa cho Tư Mộ Hàn.
Ý của cô bé là nhờ Tư Mộ Hàn bóc nó ra.
Nhưng sau khi Tư Mộ Hàn nhận lấy kẹo từ trong tay cô nhóc, liền trực tiếp bỏ vào một bên ngăn kéo khóa.
Tư Nguyễn trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn cất kẹo của bé đi, mở to hai mắt từ trên ghế đứng lên, chỉ vào ngăn kéo nói: “Kẹo!”
Tư Mộ Hàn nói: “Mang sữa bò và bánh quy vào.”
Tư Nguyễn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388742/chuong-1534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.