Nguyễn Tri Hạ đi qua đó, quỳ xuống đối diện trước mặt Tư Hạ, nhẹ nhàng, ôn nhu gọi một tiếng: “Tư Hạ?”
Tư Hạ giống như không hề nghe thấy, tiếp tục chơi với chai nhựa trong tay mình, cúi thấp đầu, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
“Mẹ đây, Tư Hạ, con nhìn mẹ đi!” Nguyễn Tri Hạ nói xong, đưa tay ra muốn ôm lấy cô bé.
Thế nhưng tay của cô vừa mới chạm vào Tư Hạ, Tư Hạ liền hết sức kháng cự hất bỏ tay cô ra.
Tay của Nguyễn Tri Hạ cứ như vậy, cứng ngắc giữa không trung, không biết làm sao nhìn chằm chằm Tư Hạ.
Sau khi Tư Hạ đẩy tay của Nguyễn Tri Hạ ra, lại cúi đầu tiếp tục chơi với chai nhỏ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự quấy rầy của họ.
Khóe mắt Nguyễn Tri Hạ cay cay, quay đầu lại nhìn về phía Tư Cẩm Vân, thanh âm khẽ run: “Vì sao… có thể như vậy?”
Tư Cẩm Vân hơi thở dài: “Lúc Tư Mộ Hàn đưa cô bé tới chỗ tôi, chính là như vậy rồi. Nhưng lúc tốt, lúc không tốt, tình trạng này cứ lặp đi lặp lại, mấy ngày trước tình trạng có tiến triển tốt hơn một chút, nhưng lại tái phát ngay trở lại.”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ ôn nhu nhìn Tư Hạ, lẩm bẩm nói: “Vậy nên khi vừa mới về, Tư Mộ Hàn đồng ý cho tôi được gặp Tư Hạ, nhưng qua mấy ngày, anh ấy lại không cho tôi đi gặp Tư Hạ, chính là vì bệnh của Tư Hạ lại tái phát.”
“Thế nhưng vì sao lại thành ra như vậy… Trước đây… Tư Hạ rất hoạt bát…” Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388638/chuong-1430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.