“Trước khi đến không tìm hiểu rõ tình hình ở đây quả thực là lỗi của em, nhưng cách nghĩ của anh có hoàn toàn chính xác không?” Nguyễn Tri Hạ đáp lại.
Tư Mộ Hàn tỏ ra thờ ơ trước lời nói của Tri Hạ: “Cô có chắc là phải vào lúc này, dùng giọng điệu ấy để thảo luận vấn đề này với ân nhân cứu mạng của mình không?”. . truyện ngôn tình
Nếu như không phải Tư Mộ Hàn cứu cô thì có lẽ bây giờ cô vẫn đang đứng ở bên đường, không thể về được. Nguyễn Tri Hạ thấy Mộ Hàn có vẻ thiếu kiên nhẫn nên cô không bàn về vấn đề này nữa.
Hai người đứng ở dưới hiên nhà một lúc, đến khi Tư Mộ Hàn xoay người định đi vào bên trong thì Nguyễn Tri Hạ giống như nghĩ ra được điều gì đó, cô liền đưa tay giữ anh ta lại: “Tư Mộ Hàn!”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn vẫn lạnh ngắt nhưng giọng điệu dường như thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
“Anh không cho em đi làm, có phải là do em phải đi rất lâu,.. nên anh…” Nguyễn Tri Hạ quan sát biểu hiện của Tư Mộ Hàn, ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Không nỡ rời xa em?”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn có chút thay đổi, ánh mắt ẩn chứa nhiều nỗi niềm. Hai người nhìn nhau vài giây, Tư Mộ Hàn cau mày: “Cô cũng tự tưởng tượng quá rồi đó.”
Nguyễn Tri Hạ lại tiếp tục hỏi: “Vậy anh nói đi, rốt cuộc là vì lí do gì? Lẽ nào chỉ, vì anh cảm thấy em chỉ có thể ở bên cạnh anh làm việc, ngoài mong muốn độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388336/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.