Là một gian nhà ngói xây bằng gạch xanh, cực kỳ đơn sơ nhưng lúc này đối với bọn họ mà nói đó chính là nơi nghỉ ngơi tuyệt vời.
Cửa phòng đang mở.
Tư Mộ Hàn cõng Nguyễn Tri Hạ đi tới cửa thì nhìn thấy một ống chú hơn năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế, cầm một con cá trêu chọc con mèo.
Ống chú nghe thấy động tĩnh vội ngẩng đầu nhìn lên, híp mắt hỏi: “Hai người cần gì?”
“Chúng tôi gặp phải núi lở, đến đây xin tá túc.” Tư Mộ Hàn nói rất đơn giản.
Nhưng ống chú nghe không hiểu tiếng phổ thông lắm, chỉ có thể nói tiếng địa phương.
Tư Mộ Hàn trao đổi với ống chú thất bại.
Nhưng cũng may ống chú có lòng tốt, thấy anh và Nguyễn Tri Hạ chật vật như vậy, cũng đại khái đoán được bọn họ gặp phải chuyện gì, thế là cho bọn họ vào.
Tuy nhà ở của ống chú rất đơn sơ, nhưng trong nhà rất sạch sẽ.
Ống chú dẫn anh tới phòng bếp, chỉ vào vại nước và nồi sắt lớn, ra ý rằng bọn họ nếu bọn họ muốn tắm rửa thì phải đun nước.
Nấu một thùng nước nóng cho bọn họ xong, ống chú lại đi tìm hai bộ quần áo của mình đưa cho Tư Mộ Hàn, sau đó trở lại căn phòng trước đó tiếp tục chơi đùa với con mèo.
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn hướng ống chú rời đi, để Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế xong, anh vỗ mặt cô nói: “Nguyễn Tri Hạ, tỉnh lại đi.”
Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng mở mắt ra, thấy người trước mắt là Tư Mộ Hàn cô chỉ nói một câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388328/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.