Tư Mộ Hàn hiếm thấy không có nói lời khó nghe, mặc kệ cô cọ tới cọ lui trong lòng, anh cũng không đẩy cô ra.
Qua vài giây, Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng nói: “Có thể đi, nhưng em cần nghỉ ngơi một lúc.”
Thân thể của cô quá cứng ngắc, phải hoạt động một chút mới được.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ cũng ngẩng đầu nhìn anh, cô cong khóe môi mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng mà anh chưa từng nhìn thấy.
Tư Mộ Hàn nhíu chặt chân mày, đưa tay sờ trán của Nguyễn Tri Hạ.
Tay của anh vừa mới đụng tới trán của Nguyễn Tri Hạ đã bị khí nóng trên người cô tản ra khiến anh phải rụt tay lại.
Anh kề sát trán Nguyễn Tri Hạ thử nhiệt độ, sau đó lại sờ lên trán của mình cảm nhận nhiệt độ một hồi mới bình tĩnh nói: “em sốt rồi.”
“Thật sao?” Nguyễn Tri Hạ nói, sau đó đưa tay sờ trán của mình: “Chẳng trách em cảm thấy hơi nóng.”
Giọng nói của cô đã hết sức yếu ớt, cô ngoẹo cổ tựa vào lòng Tư Mộ Hàn, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Tư Mộ Hàn nhíu mày thật chặt.
Một tay anh đỡ Nguyễn Tri Hạ, trầm giọng nói: “Đứng vững vào.”
Tiếp đó anh ngồi xổm xuống, kéo tay Nguyễn Tri Hạ để cho cô ôm cổ anh.
Cả người Nguyễn Tri Hạ không có sức lực, ôm cổ của anh xong liền nằm oặt trên người anh. Giọng nói hơi có chút mơ màng: “Anh muốn cõng em à? Nhưng mà gần đây hình như em béo lên rồi, hơi nặng một chút…”
Tư Mộ Hàn mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388327/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.