Tư Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn vệ sĩ ngoài cửa, nói: “Trở về.”
“Vâng.” Vệ sĩ trả lời rồi khởi động xe chuẩn bị đi về.
Lúc này, đột nhiên Tư Mộ Hàn lại nói: “Đợi một chút.”
Vệ sĩ lập tức dừng xe lại.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn nhìn lén anh, nói ra hai chữ: “Xuống xe.”
“Anh bảo tôi xuống xe?” Nguyễn Tri Hạ hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái: “Lẽ nào còn có ai khác sao?”
Tim Nguyễn Tri Hạ đột nhiên đập mạnh và loạn nhịp nên phản ứng cũng trở nên chậm hơn lúc thường.
Trong vài giây loạn nhịp ấy Tư Mộ Hàn đã mở cửa xe, thẳng tay đẩy cô xuống xe.
Động tác của Tư Mộ Hàn vô cùng thô lỗ, trong mắt là sự ghét bỏ như thể cô là rác rưởi không đáng để vào mắt vậy.
Nguyễn Tri Hạ bị đẩy xuống xe ngã ngồi trên mặt đất.
Cô ngồi trên đất ngơ ngác một lúc, chỉ đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe ở phía xa vang lên mới bừng tỉnh ngộ, đứng dậy đi đến bên đường ngồi xuống.
Mặc dù bị anh đẩy xuống xe có chút lúng túng nhưng ngược lại cô cũng không cảm thấy buồn.
Có lẽ nguyên nhân là cô vẫn chưa hồi phục trí nhớ và cũng không có tình cảm trói buộc.
Nguyễn Tri Hạ sờ túi quần áo của mình, may mắn trước đó khi ra khỏi nhà cô đã cầm điện thoại theo.
Hôm nay Thời Dũng có gọi điện cho cô nên cô liền gọi thẳng cho anh.
“Cô Hạ.” Trong giọng nói Thời Dũng mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388207/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.