Nhưng mà, tay vệ sĩ mới đụng tới người Tư Mộ Hàn, đột nhiên anh lại mở mắt.
Vệ sĩ kinh ngạc một chút, kêu lên: “Cậu chủ?”
Đầu tiên ánh mắt của Tư Mộ Hàn có chút hỗn loạn, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự tỉnh táo.
Anh ngồi thẳng người, vẻ mặt hung dữ: “Anh muốn làm gì?”
Vệ sĩ bị Tư Mộ Hàn dọa đến run cả tay: “Tôi đang chuẩn bị đỡ ngài xuống xe, đi bệnh viện.”
Anh ta nói rồi lùi lại một chút để Tư Mộ Hàn có thể nhìn thấy cổng bệnh viện.
“Đến bệnh viện làm gì? Ai bảo cậu đưa tôi tới bệnh viện? Hửm?” Tiếng “Hửm” cuối cùng ấy âm trầm như tiếng Diêm vương hiện lên đòi mạng.
Vệ sĩ im như thóc, không dám nói gì cũng không dám rút lui chỉ còn biết nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt cầu cứu.
Theo ánh mắt của vệ sĩ, Tư Mộ Hàn mới phát hiện Nguyễn Tri Hạ cũng ở trong xe.
“Cô muốn đưa tôi đến bệnh viện?” Tư Mộ Hàn híp nửa con mắt lại nhìn cô, giơ tay ra giữ lấy cằm cô, giọng nói âm lãnh: “Cô đưa tôi đến bệnh viện làm gì? Ai cho cô cái gan đó?”
Giọng điệu khởi binh vấn tội này của anh khiến Nguyễn Tri Hạ hơi ngây người.
Tư Mộ Hàn như vậy rất xa lạ.
“Nhìn anh có vẻ như đã bị ốm rồi, rất khó chịu nên tôi mới để bọn họ đưa anh tới bệnh viện.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa cẩn thận đánh giá anh.
Màu mắt anh rất trầm, loại trầm mặc đó như màu mực vừa đen vừa đậm. Bình thường khi không cười đã có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388206/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.