Không phải mọi người đều nói “đại nhân không chấp tiểu nhân” sao?
Vì sao Tư Mộ Hàn là nhân vật lớn như vậy còn nắm mãi lấy từng câu cô nói không hợp ý với anh không tha vậy?
Không chỉ vậy, anh còn có thể chờ đợi cơ hội dùng câu cô đã nói để ném trả lại cho cô, thuận tiện giẫm cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ về phòng, càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, cô gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
Giọng nói của Thẩm Lệ vẫn đầy sức sống: “Tri Hạ!”
“Tiểu Lệ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
“Chuyện gì, cậu cứ nói đi.” Đầu bên kia điện thoại của Thẩm Lệ vang lên tiếng rót nước.
Nguyễn Tri Hạ cân nhắc một chút, dùng một cách tương đối kín đáo để hỏi: “Tư Mộ Hàn, anh ta là loại người thế nào?”
“Phụt… Khụ khụ…”
Trong phút chốc, bên kia điện thoại vang lên tiếng ho của Thẩm Lệ: “Tớ uống nước bị sặc, cậu chờ tớ một lát…”
Thẩm Lệ vốn rót nước chuẩn bị uống, kết quả sau khi nghe thấy vấn đề của Nguyễn Tri Hạ thì chợt bị sặc nước.
Cho dù cô ấy biết rất rõ ràng bây giờ Nguyễn Tri Hạ bị mất trí nhớ, nhưng ở trong trí nhớ quen thuộc của cô ấy, Nguyễn Tri Hạ mới là người bên gối của Tư Mộ Hàn, người hiểu rõ Tư Mộ Hàn nhất chắc là Nguyễn Tri Hạ mới đúng.
Thình lình bị Nguyễn Tri Hạ hỏi ra vấn đề này vẫn khiến Thẩm Lệ bị kinh sợ.
Thẩm Lệ yên ổn uống hết một cốc nước, mới cầm điện thoại lên nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388167/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.