Tư Mộ Hàn nói rất mau sẽ trở lại thì đúng là nhanh thật.
Từ khi anh ra ngoài đến khi về tới nơi chỉ tốn mười phút mà thôi.
Ba người cùng đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Tư Gia Thành: “Cậu đánh nhau với người khác à?”
Tư Gia Thành bĩu môi: “Đúng vậy.”
Cho dù cậu không thể để cho Tư Mộ Hàn biết nguyên nhân đánh nhau, nhưng trên mặt cậu dán mấy miếng dán vết thương lớn như vậy, Tư Mộ Hàn cũng không đến mức lâu như vậy mới nhìn thấy chứ?
Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được câu nói “Có bạn gái thì chẳng còn tính người” nghĩa là gì.
Câu này đại khái chính là nói về người như anh họ của cậu vậy.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không hề thay đổi: “Cho nên Nguyễn Tri Hạ mới phải tới trường học của cậu à?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn phải gọi điện thoại cho anh…”
Từ cuối cùng nghẹn lại ở trong cổ họng, Tư Gia Thành nói ra cũng không phải, mà không nói ra cũng không phải.
Sau đó, cậu co người trong thang máy, cố gắng giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Sao lại… nói ra rồi?
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng liếc nhìn Tư Gia Thành. Cứ vào thời điểm mấu chốt thì giống như xe tuột xích, cô cũng không giúp được cậu nữa rồi!
Tư Mộ Hàn cười một tiếng không rõ có ý gì. Tư Gia Thành run rẩy, trốn đến phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, giả vờ làm như mình không biết gì cả.
Khi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387581/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.