Tư Gia Thành thở phào nhẹ nhõm: “A.”
“Tên Đào Binh kia nói bà Tư…” Nguyễn Tri Hạ mím môi, im lặng vài giây mới nói tiếp: “Là mẹ của Tư Mộ Hàn à?”
Năm đó khi chuyện này xảy ra thì Nguyễn Tri Hạ mới sáu bảy tuổi. Cho dù bà chủ nhà họ Tư bị bắt cóc là vụ án lớn nhưng không liên quan gì với một bé gái như cô. Khi đó chuyện khiến cô thấy buồn phiền nhất đại khái chính là bao giờ Tiêu Giai Kỳ sẽ mua cho cô một chiếc váy hoa.
Cô mơ hồ nghe người giúp việc trong nhà bàn luận qua nhưng không thấy nhắc tới chuyện này.
Tư Gia Thành khẽ gật đầu, giọng điệu hơi sa sút: “Vâng.”
Trong giây lát cả hai người đều không nói gì.
Dù chuyện này đã qua nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ nghe thấy người khác nhắc tới, còn là với cách này nữa.
Nếu chuyện này là thật…
Đột nhiên, điện thoại của Nguyễn Tri Hạ đổ chuông.
Cô lấy ra nhìn mới phát hiện là Tư Mộ Hàn gọi tới.
Tư Gia Thành cũng nhìn thấy báo hiệu trên màn điện thoại, sắc mặt thoáng biến đổi: “Chị tuyệt đối đừng nói chuyện này cho anh họ nghe. Tôi nghe mẹ tôi nói, tình cảm giữa anh họ và mợ rất tốt đấy!”
Mẹ của Tư Gia Thành là em gái của bố Tư Mộ Hàn. Mẹ của anh chính là mợ của cậu.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Chị biết rồi.”
Cô hít sâu một hơi mới nghe máy.
Tư Mộ Hàn mở miệng nói ra câu đầu tiên là: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lời này nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387579/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.