“Tiểu Thành cũng rất sợ anh ấy, anh ấy rất thích ức hiếp người khác sao?” Nguyễn Tri Hạ có chút tò mò.
Trần Tuấn Tú dừng một chút: “Cũng không phải, ít nhất trước lúc em ấy mười một tuổi, em ấy còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.”
Ngoan ngoãn nghe lời.
Mấy từ này dùng để hình dung Tư Mộ Hàn, chỉ vô cùng cách xa nhau.
…
Mãi đến lúc Nguyễn Tri Hạ rời đi, mới nhớ tới, mục đích cô đến đây hôm nay, là đàm phán chuyện làm người phát ngôn, kết quả hai người lại nói chuyện trời nam đất bắc, trực tiếp quăng chuyện chính ra sau đầu.
Nguyễn Tri Hạ có chút không biết làm sao nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
Cô luôn cảm thấy chuyện Trần Tuấn Tú làm người phát ngôn, không có đơn giản như vậy.
Đi một bước tính một bước, đến lúc đó rồi nói tiếp.
Buổi chiều Nguyễn Tri Hạ cũng không quay về Nguyễn Thị, dù sao quay về cũng không có chuyện gì để làm.
Cô gọi điện hẹn Thẩm Lệ ra quán cà phê.
Cô nói chuyện Trần Tuấn Tú làm người phát ngôn cho Nguyễn Thị cho Thẩm Lệ nghe, Thẩm Lệ chấn động không thua gì cô.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lệ là không tin: “Làm sao có thể? Là giả à?”
“Hôm nay tớ còn đi gặp Trần Tuấn Tú, anh ta không có phủ nhận.” Nguyễn Tri Hạ khuấy đường trong ly cà phê Riga đặt trước mặt, dừng một chút nói: “Nhưng mà còn chưa ký hợp đồng.”
Thẩm Lệ đang lướt facebook, nghe xong lời của cô nói, liền cúi đầu nhìn màn hình di động, bỗng nhiên, một bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387558/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.