Nhưng mà lúc nãy cô ấy cũng gọi anh là “anh cả” như Tư Mộ Hàn để kéo giãn khoảng cách với anh ta.
…
Nguyễn Tri Hạ vào Nguyễn Thị, trong lòng vẫn còn hơi nghi hoặc.
Sao Trần Tuấn Tú lại nói với cô lời kỳ lạ như vậy?
Trước đó ánh mắt anh ta nhìn cô cũng giống như đang nhìn một người khác xuyên thấu qua cô vậy.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ hơi tập trung nên cũng không chú ý tới Nguyễn Hương Thảo từ phía đối diện đi qua.
Cho đến khi cô ta lên tiếng mới thu hút sự chú ý của Nguyễn Tri Hạ.
“Nguyễn Tri Hạ, nhiệm vụ ba giao cho cô, cô làm thế nào rồi?”
Nguyễn Hương Thảo vẫn luôn có dáng vẻ cao ngạo đó khi ở trước mặt cô, cằm hất lên rất cao, không lúc nào là không muốn đè đầu Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến lời Trần Tuấn Tú từng nói trước đó, trong cặp mắt đang nheo lại lóe lên một thâm sâu: “Chẳng thế nào cả, nếu như cô thích thì tự cô đi xin lệnh của ba, nhiệm vụ này giao cho cô đi làm.”
Đây căn bản chính là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, còn là bị Nguyễn Lập Nguyên cưỡng ép giao cho Nguyễn Tri Hạ nữa.
Hiếm khi Nguyễn Hương Thảo không nổi cáu, ngược lại còn vén tóc của mình, trong giọng nói có vẻ tự tin: “Tôi đi thì tôi đi, đừng tưởng việc cô không làm được thì người khác không làm được.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy câu nói này cũng rất thích hợp với Nguyễn Hương Thảo.
“Ồ, vậy thì chúc cô may mắn.” Nguyễn Tri Hạ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387555/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.