Chương trước
Chương sau
*Thuỷ quân là những nick nhắm vào một thông tin, nội dung đặc biệt nào đó rồi đưa ra ý kiến và viết bình luận bằng ngôn ngữ mạng. Bọn họ ngụy trang thành cư dân mạng bình thường hoặc người tiêu dùng, đưa ra những nhận xét và ý kiến gây ảnh hưởng tới đối tượng mà họ nhắm tới.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến Thẩm Lệ.
Cô chụp lại màn hình bình luận có hơn mười nghìn chia sẻ này và gửi cho Thẩm Lệ rồi hỏi cô ấy: “Bình luận này là do cậu đăng à? Cậu còn tìm cả thuỷ quân nữa sao?”
Chỉ trong giây lát, Thẩm Lệ đã nhắn tin lại: “Con mẹ nó! Cái này mà cậu cũng có thể nhìn ra được sao? Cậu hãy thành thật nói cho tớ biết, có phải cậu đã cài đặt thứ gì kỳ quái ở trên điện thoại của tớ không hả?”
Nguyễn Tri Hạ bật cười và trả lời bằng hai chữ ngắn gọn: “Trực giác.”
Thẩm Lệ: “Trực giác này của cậu đúng là thành thần rồi! Nhưng cậu muốn tìm người đưa Hạ thị ra ánh sáng, sao không dẫn tớ theo chứ? Tớ có thể tìm thuỷ quân để tạo thế giúp cậu mà!”
Tính cách thích gây chuyện của Thẩm Lệ thật sự vẫn không thay đổi.
“Tớ có thể giải quyết được nên cậu đừng xen vào chuyện này. Cậu là nhân vật của công chúng, cẩn thận kẻo người ta đào ra lại bôi nhọ cậu đấy.” Nguyễn Tri Hạ thật sự lo lắng cho Thẩm Lệ. Nếu có người cố ý muốn bôi nhọ để chỉnh cô ấy thì việc này đúng là tư liệu tốt để bôi đen rồi.
“Không sao, tớ sẽ không bị đào ra đâu. Tớ đã làm công tác bí mật cực tốt. Thôi không nói nữa, tớ phải giấu tên vào Facebook tham gia náo nhiệt đây. Buổi tối, chúng ta đi ăn cơm chúc mừng một chút chứ?”
Chúc mừng… một chút?
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ mỉm cười và rời khỏi giao diện chat.
Bên cạnh có đồng nghiệp nói với Nguyễn Tri Hạ: “Chi Chi, phòng ban sắp họp rồi, sao cô còn ở đây thế?”
“Tôi tới ngay đây.”
Nguyễn Tri Hạ cất điện thoại vào trong túi và chậm rãi đi theo phía sau đám người tới phòng họp.
Người tổ chức cuộc họp không phải là Nguyễn Hương Thảo, mà là Phó giám đốc.
Phó giám đốc nghiêm túc nói: “Mọi người hãy liên hệ với các khách hàng hợp tác trong dự án của mình và trấn an bọn họ một chút đi. Có khách hàng nào muốn hủy hợp đồng thì mọi người cũng phải cố gắng giữ chặt một chút…”
Nguyễn Tri Hạ buồn chán nghịch tóc của mình và không tập trung lắng nghe lắm.
Chuyện mờ ám trong nhà máy của Hạ thị bị phơi bày, hình tượng doanh nghiệp sẽ bị giảm xuống rất nhiều trước mặt công chúng, giống như năm đó có thương hiệu sữa bột nào đó bị phơi bày việc trộn lẫn chất gây hại cho cơ thể của trẻ sơ sinh, nặng thì phá sản, nhẹ thì từ trên đám mây ngã xuống và không gượng dậy nổi.
Hạ thị kinh doanh các vật dụng hàng ngày mà không phải là loại thực phẩm khác. Chỉ cần bọn họ có thể quan hệ xã hội thỏa đáng thì không đến mức bị phá sản, nhưng nhất định sẽ bị tổn thương nặng nề.
Ở trong một thời đại phát triển nhanh chóng thế này, một nhóm người vì theo đuổi danh tiếng và lợi ích mà trở nên nóng nảy và bất chấp mọi thủ đoạn, những người chăm chỉ làm việc lại chỉ là số ít.
Nguyễn Tri Hạ đánh nước cờ này cũng có hơi nhẫn tâm, nhưng nếu như nhà máy của Hạ thị không gặp phải vấn đề, đám săn ảnh kia có thể chụp được gì chứ?
Sau khi cuộc họp khẩn cấp kết thúc thì đã quá giờ về, gần như tất cả mọi người đều phải ở lại tăng ca.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ không định ở lại tăng ca. Cô cầm túi và đứng dậy rời đi. Khi sắp đến cửa thang máy, cô quay đầu lại và đi về phía văn phòng của Hạ Lập Nguyên.
Rất trùng hợp là cửa văn phòng đang khép hờ.
Bên trong truyền đến giọng nói đầy tức giận của Nguyễn Hương Thảo.
“Hàng năm chúng ta đều đã cho đám truyền thông này bao nhiêu lợi ích, bọn họ làm việc như vậy sao? Ba, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Hạ thị có thể vì vậy mà bị phá sản không?”
Nghe được hai chữ “Phá sản”, Hạ Lập Nguyên lớn tiếng quát cô ta: “Câm miệng! Ba đã sớm bảo con nên sống an phận một chút, đi ra ngoài chơi cũng phải khiêm tốn hơn. Bây giờ Hạ thị bị người ta nắm được nhược điểm lại lấy chuyện của con ra làm ầm ĩ. Đây rõ ràng là do có người cố ý không để cho Hạ thị được sống tốt!”
“Con làm sao biết được sẽ bị người ta chụp hình và quay video chứ? Lúc đó con chỉ muốn chơi đùa một chút thôi. Hơn nữa, ba cũng không để ý tới những chuyện này của con. Bản thân ba không phải ra ngoài tìm phụ nữ sao? Lần trước, con ra ngoài còn nhìn thấy ba ôm một cô gái nhỏ tuổi hơn con đi vào khách sạn đấy…”
Đại khái Nguyễn Hương Thảo quá sốt ruột, vừa bị Hạ Lập Nguyên mắng thì cảm thấy mất cân bằng nên bắt đầu nói không lựa lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.